Vô Thượng Sát Thần

Chương 1727: Mặt Khác Của Linh Hồn



Tiêu Phàm nhìn Sở Lăng Vi hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút hối hận, sớm biết thì đã sắp xếp cẩn thận cho mẫu thân mình, không để bà đợi tại Sở gia.

Đáng tiếc, hối hận đã không có tác dụng nữa, hắn hiện tại chỉ muốn làm sao chữa khỏi thương thế của Sở Lăng Vi, và làm cách nào báo thù.

Không đợi Sở Thiên Minh mở miệng, Tiêu Phàm lấy tay vung lên, trong phòng bỗng nhiên lại xuất hiện một thân ảnh, chính là Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phàm vẫn để nàng đợi ở bên trong tiểu thiên địa.

"Ca, nơi này là?" Tiêu Linh Nhi nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, khi nàng thấy Sở Lăng Vi nằm ở trên giường, lập tức nhào tới: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, con là Linh Nhi đây..."

Tiêu Linh Nhi gọi hồi lâu, Sở Lăng Vi căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, cặp mắt của nàng sưng đỏ nhìn về phía Tiêu Phàm, sát khí đằng đằng nói: "Ca, là ai làm tổn thương mẹ?"

"Nghe hai vị tiền bối nói." Tiêu Phàm cất tiếng nói, hiện tại hắn cũng muốn biết Sở Lăng Vi là như thế nào mà bị thương.

"Chuyện phải bắt đầu nói từ một tháng trước." Sở Thiên Minh suy nghĩ một chút nói.

Tiêu Phàm cùng Tiêu Linh Nhi đứng ở một bên, lẳng lặng nghe Sở Thiên Minh tỉ mỉ kể lại.

Một tháng trước, Chiến Thần điện tiến đánh Sở gia, đánh mãi không xong liền dừng lại, Sở gia sợ Chiến Thần điện giở trò âm mưu quỷ kế, liền tăng cường tuần tra.

Bởi vì đối thủ là cường giả Chiến Thánh cảnh trở lên của Chiến Thần điện, cho nên thực lực người tuần tra cũng đều cao hơn Chiến Thánh cảnh, thậm chí còn có không ít Chiến Thần cảnh.

Những Chiến Thần cảnh này, dĩ nhiên chính là cường giả của Sở gia luyện hóa thần lực chi tinh đột phá, dựa vào nội tình của Sở Thiên Minh bọn hắn, nắm giữ thần lực chi tinh là chuyện rất bình thường.

Sở Lăng Vi mặc dù là gia chủ, nhưng cũng tự mình gia nhập đội ngũ tuần tra, mọi thứ đều tự thân đi làm.

Nhưng vào một này nọ, đội của Sở Lăng Vi lại không may đụng phải không ít tu sĩ Chiến Thần điện, mà lại phát hiện bọn chúng đang bí mật tiến hành kế hoạch nào đó nhằm vào Sở gia.

Dựa vào đám người bọn họ chưa chắc là đối thủ của Chiến Thần điện, bởi vậy Sở Lăng Vi không cần suy nghĩ, trực tiếp đưa đội tuần tra rời đi.

Nhưng vấn đề là, không chỉ đám người bọn họ phát hiện ra người của Chiến Thần điện, người của Chiến Thần Điện cũng phát hiện ra bọn họ.

Hai phe ra tay đánh nhau, đáng tiếc số người của Sở gia rõ ràng không bằng đối phương, rất nhanh ở thế yếu, cường giả Chiến Thánh cảnh của Sở gia che chở Sở Lăng Vi chạy thoát.

Sở Lăng Vi cũng là người quả quyết, ý nghĩ đầu tiên liền là nói việc này cho Sở Thiên Minh bọn họ, nhưng mà đúng vào lúc này, một nguồn linh hồn lực mạnh mẽ cuốn tới, phóng vào đầu Sở Lăng Vi.

Nếu như không phải Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp vừa lúc đó đuổi tới, Sở Lăng có lẽ đã chết rồi.

Sau đó Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp chạm trán một phen với linh hồn của người đó, hơn nữa trông thấy thân ảnh của người đó ở đằng xa, cũng chính là Quỷ lão mang áo bào đen vừa rồi Tiêu Phàm nhìn thấy.

Tranh đấu một phen, hai người Sở Thiên Minh khó khăn lắm mới chiếm được thượng phong, có điều người kia cuối cùng rút lui cũng không phải là không bằng bọn họ, mà là có người ở đằng xa bảo hắn rời đi.

Nghe đến đây, Tiêu Phàm đã phần nào hiểu được sự việc, chuyện này ngược lại cũng không thể trách cứ Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp, nếu như không phải là hai người, mẫu thân Sở Lăng Vi của hắn khả năng đã chết.

"Đa tạ hai vị tiền bối tương cứu." Tiêu Phàm thở sâu, có chút thi lễ nói.

Sở Thiên Minh vội vàng đỡ lấy Tiêu Phàm, nói: "Tiêu lão đệ, ngươi thi lễ như vậy khiến trong lòng chúng ta khó có thể bình an, nếu như chúng ta có thể đến sớm một chút xíu, mẫu thân ngươi cũng sẽ không làm sao."

Sở Thiên Minh nói như vậy, Tiêu Phàm có chút ái ngại, sau đó nói tránh đi: "Tiền bối, các ngươi đã cho mẹ ta uống Bổ Thần Đan phải không?"

"Không sai." Sở Thiên Minh gật gật đầu, sau đó cười đắng chát, nói: "Đáng tiếc, Bổ Thần Đan căn bản không có bất kỳ tác dụng nào, ta xem xét tình trạng của mẫu thân ngươi, linh hồn không có gì hao tổn, nhưng lại không thể tỉnh lại, xuất phát từ điểm này, chỉ có một khả năng."

Nói đến đây, thần sắc Sở Thiên Minh nghiêm nghị, sắc mặt cũng trở nên lúng túng hơn.

"Khả năng gì, lão đầu ngươi đừng thừa nước đục thả câu." Tiêu Linh Nhi lập tức chẹn lời.

"Linh Nhi, chớ có vô lễ!" Tiêu Phàm quát Tiêu Linh Nhi một tiếng, sau đó nhìn về phía Sở Thiên Minh cáo lỗi, nói: "Tiền bối có phải muốn nói, Linh của mẫu thân ta không thấy nữa?"

"Tiêu lão đệ, ngươi cũng đã nhìn ra?" Sở Thiên Minh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

Cũng khó trách Sở Thiên Minh kinh ngạc như thế, phải biết rằng, hắn vạn năm trước là đệ nhất dược thần, mặc dù Tiêu Phàm có được Tu La truyền thừa, nhưng chắc chắn không phải cái gì cũng biết.

Chí ít, Sở Thiên Minh không tin Tiêu Phàm có thể nhìn ra vấn đề trên người Sở Lăng Vi, nhưng kết quả lại làm cho hắn không ngờ tới.

"Linh? Cái gì là linh?" Tiêu Linh Nhi không hiểu, vô cùng lo lắng nói, nàng hiện tại chỉ muốn cứu mẫu thân của nàng tỉnh lại.

Tiêu Phàm thở sâu, nhìn về phía Tiêu Linh Nhi nói: "Linh, là một bộ phận linh hồn, chủ đạo tất cả linh hồn, đối với chiến thần cảnh mà nói, không có linh, hồn sẽ sẽ đánh mất phương hướng, không cách nào điều khiển thân thể của mình, hiển nhiên cũng sẽ không tỉnh lại."

"Vẫn không hiểu." Tiêu Linh Nhi mơ hồ lắc đầu.

"Giải thích một cách đơn giản, linh là thần tính!" Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, "Người bình thường không có thần tính, vẫn có thể để hồn chủ đạo thân thể, với người bình thường không có cái thứ hai, cơ hồ không có bất kỳ điểm gì khác nhau.

Nhưng sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, nhục thân và linh hồn đều trở nên đủ mạnh, chỉ dựa vào hồn đã không thể nào khống chế thân thể của chúng ta, chỉ có linh mới làm được, đây chính là cái mà chúng ta gọi là linh tính! Cũng chính là thần tính!

Hoặc là nói, bởi vì sau khi đột phá Chiến Thánh cảnh, người từ từ chuyển đổi sang Thần! Tác dụng của hồn thu nhỏ lại, tác dụng của linh tính trở nên lớn, thậm chí có tính quyết định, thần tính của mẫu thân không thấy nữa, hiển nhiên không cách nào tỉnh lại."

Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phàm đau đầu, mình có giải thích như thế nào thì có vẻ nó cũng sẽ không hiểu.

"Tiêu lão đệ, không ngờ rằng đối với linh hồn ngươi lại hiểu rõ như vậy, thật sự bội phục." Sở Thiên Minh hết sức kinh ngạc với lời nói của Tiêu Phàm, bọn hắn chỉ biết linh và hồn là khác nhau, nhưng không ngờ rằng Tiêu Phàm lại giải thích rõ ràng như vậy.

Tiêu Phàm lắc đầu nói: "Để hai vị tiền bối chê cười, ta cũng là liên tưởng đến Hồn tộc và Linh tộc mới phát hiện linh và hồn là khác biệt, Hồn Tộc mặc dù nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng rất có tính hạn chế, bọn họ mãi mãi đều dậm chân tại Chiến Thần cảnh."

Điểm này Tiêu Phàm cũng là nghe Trọc Thiên Hồng nói, trước đó hắn cũng không tin Hồn tộc tối đa cũng chỉ có thể dừng bước ở chiến thần cảnh, nhưng hiện tại hắn phát hiện, điều này có đạo lý nhất định.

Nói tới Hồn tộc, Tiêu Phàm lại nghĩ tới Diệp Thi Vũ, hắn cũng không hi vọng Diệp Thi Vũ cả đời cũng dừng bước tại chiến thần cảnh, hắn vẫn muốn có thể cùng Diệp Thi Vũ chu du khắp thế gian.

Đương nhiên, cho dù Diệp Thi Vũ vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại tại chiến thần cảnh, Tiêu Phàm cũng sẽ tận lực bảo vệ và chăm sóc cho nàng.

"Tiêu lão đệ, nếu quả thật đúng như suy nghĩ của ta và ngươi, đối phương thật sự đã cướp đi linh của mẫu thân ngươi, chắc chắn là có toan tính tất cả." Sở Thiên Minh gật gật đầu, thần sắc lại khôi phục bình tĩnh.

Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, vấn đề này hắn cũng nghĩ tới, có thể dựa vào linh hồn lực ngăn cản hai người Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp, đối phương chí ít cũng là Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Mà lại có thể trong khoảng thời gian ngắn tước đoạt linh tính của mẫu thân mình, thủ đoạn này cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Mặt khác, Tiêu Phàm nghĩ xa hơn, đối phương vì sao phải cố ý cướp đi một cái linh tính của Chiến Thánh cảnh?

Không cần nghĩ cũng biết, đối phương muốn dùng linh của mẫu thân hắn để ép hắn làm một số chuyện không mong muốn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Phàm trở nên phát lạnh như băng, âm thầm cất giọng nói: "Người dám uy hiếp ta, đều phải trả một cái giá rất đắt."

Tập trung ý chí, Tiêu Phàm hít sâu, nhìn về phía Tiêu Linh Nhi nói: "Linh Nhi, muội cần phải bảo vệ mẹ cho tốt!"

"Vâng." Tiêu Linh Nhi gật đầu lia lịa.

"Tiêu lão đệ, ngươi không phải là muốn đánh tới Chiến Thần điện chứ?" Sở Thiên Minh vội vàng ngăn Tiêu Phàm lại.

Cảm nhận được sự quan tâm sâu đậm của Sở Thiên Minh, trong lòng Tiêu Phàm cảm kích một hồi, cười nói: "Tiền bối, người yên tâm đi, cho dù đánh tới, cũng không phải bây giờ."

Lời vừa dứt, sâu trong mắt Tiêu Phàm ánh lên sắc lạnh, nói: "Cho dù không thể giết vào Chiến Thần điện, chí ít cho bọn hắn một chút phiền phức vẫn không có vấn đề gì".