Nghe được giọng nói kia, tất cả mọi người trong đại sảnh không hẹn cùng nhìn về phía cổng, nhìn thấy có mấy người chậm rãi đi tới, cầm đầu không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm.
"Một đám phế vật, ta không phải đã nói không cho ai vào sao?" Nam tử áo trắng Vô Tâm nhìn bốn tên hộ vệ đằng sau Tiêu Phàm, tức giận quát.
Sắc mặt bốn tên hộ vệ vô cùng khó coi, bọn hắn rất muốn ngăn cản Tiêu Phàm, nhưng thân thể của bọn hắn không nghe theo sự điều khiển nữa.
Huyết Yêu Nhiêu nhìn thấy Tiêu Phàm, ánh mắt lóe lên một cái, lúc nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc.
Ánh mắt kia, quá quen thuộc!
Chẳng qua là khi nàng thấy khuôn mặt của Tiêu Phàm, vẻ kinh ngạc trong nháy mắt biến mất, ngược lại hiện lên một tia lo lắng.
Thật ra Tiêu Phàm không để ý đến Vô Tâm, con ngươi lạnh nhạt đảo qua bốn phía, rồi lại nhìn Huyết Yêu Nhiễu, mấy năm không gặp, Huyết Yêu Nhiêu vẫn xinh đẹp, mê hoặc như xưa.
Chỉ là so với năm đó, đã ra vẻ trưởng thành hơn, hành động rất có phong thái của người bề trên.
"Không thấy ta đang có việc sao? Còn không lôi bọn hắn ra ngoài!" Vô Tâm nhìn thấy Tiêu Phàm và bốn tên hộ vệ không để ý đến mình, vô cùng tức giận.
Cảm thấy sắc mặt bọn Tiêu Phàm yếu ớt, Vô Tâm dường như đã đoán được đại khái thực lực của bọn Tiêu Phàm, quá lắm cũng chỉ là tu vi của Chiến Đế cảnh.
Mấy tu sĩ Chiến Đế cảnh, hắn không bao giờ để mắt tới, những người ở đây, một người nào đó cũng đã có thể giải quyết bọn họ.
Nghe vậy, lông mày Kiếm La nhíu lại, tiến lên một bước chuẩn bị ra tay, nhưng bị Tiêu Phàm ngăn lại.
"Bọn hắn không có tư cách đuổi ai!" Ngữ khí Tiêu Phàm lạnh nhạt, hắn liếc mắt đã nhìn ra tu vi của Vô Tâm, chỉ là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ mà thôi.
Một tu sĩ Chiến Thánh cảnh, Tiêu Phàm không hề nghĩ đến phải động sát ý, nói một câu khó nghe, thực lực như dạng người Vô Tâm, căn bản không xứng để hắn ra tay.
Nếu như không phải hắn nghĩ cách một lúc giải quyết hết vấn đề của điện Diêm La thứ ba, đoán chừng Vô Tâm đã sớm đầu một nơi thân một nẻo.
Chỉ là Tiêu Phàm hoàn toàn không nghĩ tới, năm đó hắn có thiện ý buông tha cho tên Vô Tâm trước mặt, lại có thể khiến người của điện Diêm La thứ ba chịu thiệt thòi lớn.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm quyết định, về sau nếu gặp kẻ địch như vậy, tuyệt đối phải diệt trừ tận gốc, hắn cũng không muốn mình buông tha kẻ địch rồi khiến cho người bên cạnh mình gặp nguy hiểm.
Giống như tên Vô Tâm trước mắt, năm đó ở vòng thứ hai sát vương thí luyện, Vô Tâm nhiều lần muốn giết hắn, nhưng Tiêu Phàm chỉ chém đứt một ngón tay hắn xem như giáo huấn, kém chút đã tạo thành thảm họa ngày hôm nay.
May là hắn vừa lúc đến kịp, may mắn có dịp gặp phải.
"Các ngươi đi mau, chuyện ở đây không liên quan đến các ngươi." Nghe Tiêu Phàm nói vậy, Huyết Yêu Nhiêu vội vàng kêu lên, mặc dù cô không quen biết bọn Tiêu Phàm, nhưng cũng biết bọn họ là tới cứu nàng.
"Đã không cút, vậy đừng hòng đi nữa!" Vô Tâm cười lạnh, sát khí phóng ra không che giấu, tay vung lên, sau lưng bốn đạo thân ảnh lấp lóe, trong nháy mắt vây quanh bọn Tiêu Phàm.
Thần sắc mấy người Tiêu Phàm không thay đổi, căn bản chưa từng nhìn đến bọn người chung quanh, muốn giết những người này, chỉ cần một ý niệm trong đầu là đủ.
"Ngươi là Vô Tâm đúng không?" Tiêu Phàm rốt cục đã mở miệng. "Huyết Vô Tuyệt tin tưởng ngươi, cho ngươi cơ hội gia nhập Tu La điện, ngươi lại lấy oán trả ơn sao? Năm đó Tiêu Phàm tha cho ngươi một mạng, ngươi không mang ơn, ngược lại còn vong ân phụ nghĩa?"
"Ngươi là ai, có tư cách gì mà thuyết giáo ta? Tiêu Phàm giết muội muội ta, cắt đứt một ngón tay ta, ta diệt cả nhà của hắn vẫn không đủ!" Vô Tâm nổi giận nói.
Tiêu Phàm híp híp hai mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, tên Vô Tâm này đã không còn cứu nổi.
Nhưng hắn cũng không ra tay, vẫn duy trì trầm mặc, như đang đợi cái gì đó.
"Còn đứng đấy làm gì, giết hắn!" Vô Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn người của mình, quát lớn.
Hắn cảm thấy, giết chết mấy tu sĩ Chiến Đế cảnh, đơn giản như là bóp chết một bầy kiến.
Mấy người quanh Tiêu Phàm nghe vậy, tất cả đều nhao nhao đánh tới Tiêu Phàm, sát tâm nổi lên, hồn lực đáng sợ nháy mắt đã bao quanh toàn bộ lạc viện.
"Ta xem ai dám ra tay!" Đột nhiên, một tiếng nổ từ ngoài cửa truyền đến, một khắc sau, mấy thân ảnh lấp lóe mà tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong sân.
Trên mặt Tiêu Phàm hiện ra một nụ cười, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hơn mười thân ảnh đứng cách đó không xa, nhưng ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào người thiếu niên áo đen, chính là người mới vừa rồi dẫn đường cho bọn hắn.
"Vô Tâm, ngươi thật sự đã ăn gan hùm mật gấu, Diêm La đại nhân vừa mới rời đi không đến một năm, ngươi đã tạo phản?" Một lão giả mặc áo đen cầm đầu lạnh lùng chờ đợi Vô Tâm trả lời.
Tiêu Phàm cũng nhận ra lão giả áo đen, hắn còn nhớ rõ ông ta tên là Huyết Minh, chính là bát trưởng lão Huyết Lâu trước đó, đã từng dẫn theo bọn Tiêu Phàm tham gia vòng thứ ba sát vương thí luyện.
Chỉ là Tiêu Phàm không nghĩ tới, Huyết Minh bây giờ cũng đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh trung kỳ, trong lòng Tiêu Phàm không khỏi cảm khái, thời gian mấy năm, nhiều thứ sớm đã thay đổi.
"Trưởng lão Huyết Minh, ngươi đi theo Huyết Vô Tuyệt có gì tốt chứ, chi bằng đi theo ta, sau này ta làm chủ phủ Diêm La phủ, ngươi làm phó phủ chủ, không tốt sao?"
Vô Tâm không hề sợ hãi, ngược lại còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tựa như đã sớm biết bọn Huyết Minh sẽ tới, trong ánh mắt đều là vẻ khinh thường.
"Hừ, phủ Diêm La đã diệt, bây giờ chỉ còn Tu La điện, ngươi muốn thiết lập lại phủ Diêm La, đừng vọng tưởng!" Huyết Minh lạnh giọng nói, bọn hắn đều là người của Huyết Lâu, nên tin phục Huyết Vô Tuyệt.
"Vậy thì không có gì để nói." Vô Tâm nhún nhún vai, khuôn mặt lạnh lùng, tay vung lên, bốn phía đột nhiên lại có thêm vài chục thân ảnh thoáng hiện, cộng thêm hai ba mươi người trước, thì đã hơn trăm người, đám người vây kín cả lạc viện.
Bọn người Huyết Minh nhìn qua tu sĩ xung quanh một cái, sắc mặt cực khó xử, bọn hắn chỉ có mười mấy người, mà phe của Vô Tâm lại nhiều đến hơn trăm người, hiển nhiên đã sớm chờ bọn hắn tự chui đầu vào lưới.
Bọn hắn tuy đều là Chiến Thánh cảnh, nhưng phe của Vô Tâm cũng có không ít tu sĩ cũng là Chiến Thánh cảnh, còn lại là tu vi Chiến Đế cảnh, nếu như thật sự đánh nhau, phe bọn họ tất nhiên không phải là đối thủ.
"Huyết Yêu Nhiễu, chỉ cần ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta, ta sẽ bỏ qua cho bọn hắn, như thế nào?" Vô Tâm nhếch miệng cười nói.
"Không bao giờ!" Không đợi Huyết Vô Tuyệt mở miệng, Huyết Minh đã không cần suy nghĩ, nổi giận trực tiếp trả lời.
"Hừ!" Vô Tâm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vô Tâm, "Lão già, ta đã sớm muốn xử lý ngươi, ta nhân từ, cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn chết như thế nào?"
Tiếng nói vừa dứt, một luồng bạo khí bay thẳng tới Huyết Minh, khí thế trên người Vô Tâm như nháy mắt đã vượt qua giới hạn của Chiến Thánh cảnh hậu kỳ.
"Ồ?" Tiêu Phàm đột nhiên ánh mắt run lên, trong chốc lát tựa như bắt được cái gì.
Giây phút ấy, trên người Vô Tâm tách ra một khí tức hồn lực, khí tức này, hoàn toàn không thuộc về Vô Tâm, mà Tiêu Phàm cảm giác đã gặp ở đâu.
Ý nghĩ chuyển động một cái, một khí tức nhẹ nhàng phát ra từ người Tiêu Phàm, trong nháy mắt đã chặn luồng khí của Vô Tâm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vô Tâm nói: "Thật ra ngươi là ai?"
Lời nói của Tiêu Phàm làm Vô Tâm giật mình, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, những người khác cũng giống như thế, bọn hắn đều không nghĩ tới Tiêu Phàm sẽ mạnh như thế.
"Tiểu tử, ngươi cũng muốn chết sao?" Vô Tâm lại giận dữ nói.
"Chẳng cần biết ngươi là ai, Tu La điện không phải là nơi ngươi được đụng tới." Tiêu Phàm không trả lời câu hỏi mà nói, từng bước đi đến chỗ Vô Tâm, thản nhiên nói: "Ngươi muốn chết như thế nào?"