Vô Thượng Sát Thần

Chương 1740: Ta Đã Từng Là Đóa Hoa Trong Lòng Ngươi



Sâu trong Tiêu phủ, trong một gian nhã uyển độc đáo, trăm hoa đua sắc, muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết, hương hoa tràn ngập, hồ điệp nhẹ nhàng bay lượn, cảnh đẹp vô cùng.

Trong lương đình giữa vườn hoa ấy, vang lên từng tiếng nức nở nỉ non của một cô nương, tiếng nức nở ấy tựa như cố kìm nén nhưng vẫn không sao ngăn được nước mắt.

Lúc này, trên con đường mòn dẫn vào vươn hoa, một thanh niên áo bào đen đang chậm rãi bước tới, mỗi buớc chân của chàng đều rất nặng nề.

Trong đôi mắt của hắn chỉ có bóng hình một cô nương khoác hồng y đang ngồi giữa lương đình kia.

Cho dù trăm hoa khoe sắc nhưng đối với hắn cũng không có chút hấp dẫn nào, tựa như hắn không thèm để cảnh đẹp này vào mắt.

Người này không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm, trong lúc vô tình, hắn đã đi tới lương đình, nhìn Huyết Yêu Nhiêu ngồi cạnh bàn đá, trong mắt nàng ánh lên vẻ không đành lòng cùng yêu mến.

Tiêu Phàm bị cảm xúc trong mắt nàng khiến cho xúc động, hai mắt hắn hơi đỏ lên.

Nhưng hắn không biết phải an ủi Huyết Yêu Nhiêu như thế nào, bây giờ có nói gì cũng không còn ý nghĩa gì, Huyết Vô Tuyệt đã chết rồi, đây là sự thật không thể thay đổi.

Hắn thở dài một cái, cứ lẳng lặng ngồi một bên bàn đá, lẳng lặng nhìn trăm hoa đua nở trong hoa viên, nhưng hắn lại chắng có chút tâm tình nào để thưởng thức cảnh đẹp nhân gian này.

Hắn cứ ngây ngốc ngồi một bên như vậy, hắn không an ủi Huyết Yêu Nhiêu, chỉ lẳng lặng nghe Huyết Yêu Nhiêu khóc, hắn dường như hiểu được tâm tình trong tiếng khóc kia.

Huyết Yêu Nhiêu tựa như không phát hiện Tiêu Phàm đến, nàng vẫn khóc, cái chết của Huyết Vô Tuyệt là một đả kích rất lớn đối với nàng.

Từ nhỏ đến lớn, trong nhận thức của nàng cũng chỉ có ca ca Huyết Vô Tuyệt của nàng, nàng chưa từng gặp qua cha mẹ, ca ca là thân nhân duy nhất của nàng.

Thế mà hiện tại ca ca yêu quý nhất của nàng lại chết đi, Huyết Yêu Nhiêu làm sao có thể tiếp nhận được?

Tiêu Phàm cũng đã từng trải qua chuyện sinh ly tử biệt, hắn rất rõ loại đau đớn này, trước việc này, ai an ủi cũng không có tác dụng.

Khi nhìn thấy Huyết Vô Tuyệt tử vong, trong lòng Tiêu Phàm cũng vô cùng đau khổ và phẫn nộ, nhưng tất cả phẫn nộ của hắn đều hóa thành thù hận cùng sát ý, sau này mới có thể chém giết hóa thân của Minh Yểm.

Nhưng Huyết Yêu Nhiêu, nàng có thể phát tiết với ai?

Bây giờ người thân duy nhất của nàng cũng đi mất rồi, thế gian này chỉ còn lại một mình nàng, cảm giác này không phải ai cũng có thể hiểu.

Ở nơi này, người quen thuộc với nàng chỉ có Tiêu Phàm, nàng cũng muốn lao vào trong ngực Tiêu Phàm để có thể nương tựa một chút.

Nhưng nàng biết, trái tim của Tiêu Phàm đã tràn đầy hình bóng khác, đừng nhìn Huyết Yêu Nhiêu bình thường phong tình vạn chủng, nhưng thực chất bên trong nàng cũng rất kiêu ngạo, nếu không bao nhiêu năm qua sao nàng vẫn một mình chứ?

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiêu Phàm vẫn giống như pho tượng lẳng lặng ngồi ở đó, mặc dù hắn không biết phải an ủi Huyết Yêu Nhiêu ra sao, nhưng hắn muốn lẳng lặng ngồi ở đó để bầu bạn với nàng.

Làm một bằng hữu, những thứ Tiêu Phàm có thể làm có lẽ chỉ có như vậy.

Đến khi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, thì phát hiện, Huyết Yêu Nhiêu đã ghé vào trên bàn đá ngủ quên mất, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng nức nở, thân thể mềm mại, yếu đuối chọc người thương yêu kia khiến Tiêu Phàm khẽ thấy đau lòng.

Tiêu Phàm thở dài, cởi trường bào ra nhẹ nhàng đắp lên trên người Huyết Yêu Nhiêu.

Hắn biết, mình có thể cho Huyết Yêu Nhiêu một chút ấm áp, nhưng hắn không dám thử, nếu như hắn vì việc này mà tới gần Huyết Yêu Nhiêu, hắn cũng sẽ xem thường chính mình.

Tiêu Phàm không hề ngốc, ngược lại rất thông minh, chỉ là hắn không am hiểu biểu đạt tình cảm, trong lòng hắn hiểu rõ tình cảm của Huyết Yêu Nhiêu.

Nếu như hắn nguyện ý, Huyết Yêu Nhiêu có lẽ đã sớm trở thành nữ nhân của hắn.

Nhưng khi Tiêu Phàm lựa chọn Diệp Thi Vũ, hắn chưa từng hối hận, tình cảm giữa hắn và Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Phàm chỉ có thể yên lặng chôn sâu trong đáy lòng, để lưu giữ lại cảm giác tốt đẹp ban đầu.

"Ngươi đã tỉnh rồi?" Động tác của Tiêu Phàm mặc dù rất nhẹ, nhưng Huyết Yêu Nhiêu vẫn tỉnh lại, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Huyết Yêu Nhiêu nhìn thẳng vào Tiêu Phàm, bốn mắt nhìn nhau, lát sau, ánh mắt Tiêu Phàm mới tránh đi.

"Tiêu Phàm, chẳng lẽ ta khiến ngươi chán ghét như vậy sao?" Huyết Yêu Nhiêu đau khổ nói.

"Ngươi không đáng ghét, ta chưa từng chán ghét ngươi, cũng vĩnh viễn không chán ghét ngươi." Tiêu Phàm lắc đầu, thở dài nói: "Là ta không có phúc, ta tin tưởng, ngươi nhất định tìm được vương tử của ngươi."

Tiêu Phàm biết, mình nói như vậy sẽ làm tổn thương Huyết Yêu Nhiêu, nhưng sự thật chính là như thế, nếu như cứ giấu giếm sẽ làm liên lụy đến Huyết Yêu Nhiêu, còn không bằng thẳng thắn nói ra.

"Ngươi chính là vương tử của ta." Huyết Yêu Nhiêu chút nữa đã kêu lên, nhưng nàng vẫn nhịn được không nói ra, nàng khẽ nói: "Cho ta mượn bả vai ngươi dùng một chút, được không?"

Nhưng Tiêu Phàm vẫn im tại chỗ không nhúc nhích, Huyết Yêu Nhiêu khổ sở nói: "Chẳng lẽ làm một bằng hữu, cho ta mượn bờ vai dựa vào một chút cũng không được sao?"

Nghe nàng nói như thế, trong lòng Tiêu Phàm chỉ biết thở dài một hơi, khẽ chuyển ghế đá tới gần Huyết Yêu Nhiêu, từ đầu đến cuối đều không nói câu nào.

Nói nhiều sai nhiều, chuyện tình cảm, chỉ có thể giải quyết dứt khoát, nếu là đổi lại nữ nhân khác, Tiêu Phàm căn bản sẽ không đến gần vườn hoa này.

Nhưng đối với Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Phàm không nhẫn tâm, dù sao sư huynh Huyết Vô Tuyệt vì hắn mà chết.

Đối với Huyết Yêu Nhiêu mà nói, người quan trọng nhất của nàng đã chết vì hắn, hắn cho nàng mượn bả vai một chút thì đã làm sao?

Trong lòng Tiêu Phàm nói thầm, nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần trong lòng không có tạp niệm, liền không thẹn lương tâm.

Huyết Yêu Nhiêu nhẹ nhàng tựa vào vai Tiêu Phàm, tựa như tựa trên bờ vai người mình yêu.

Hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, không ai nói gì, nhìn trăm hoa đua nở bốn phía, vào thời khắc này, thời gian dường như dừng lại, thế giới này không còn gì khác.

Đến khi mặt trời ngả về tây, sắc hồng chiều tà rải đầy vườn hoa, chiếu lên bóng hai người, khung cảnh đẹp đã mà tĩnh mịch.

"Tiêu Phàm.", Huyết Yêu Nhiêu đột nhiên khẽ mở cặp môi thơm, nói khẽ: "Ta muốn thời gian cứ mãi dừng ở giờ khắc này, để nó trở thành vĩnh hằng."

Tiêu Phàm không nói gì, hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Huyết Yêu Nhiêu dường như đang tự lầm bầm một mình, lại nói ra: "Trời chiều rất đẹp, nhưng khi màn đêm buống xuống, chỉ còn lại bóng tối."

"Bóng tối đi qua sẽ tới bình minh." Tiêu Phàm mắt không chớp nhìn chằm chằm chân trời.

Đột nhiên, đầu Huyết Yêu Nhiêu rời khỏi bả vai Tiêu Phàm, chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cạnh Tiêu Phàm, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Tiêu Phàm, hai tay ôm lấy gương mặt Tiêu Phàm, ôn nhu nói: "Tiêu Phàm, ta đẹp không?"

Ánh mắt Tiêu Phàm không thể né tránh, cùng Huyết Yêu Nhiêu bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu, Tiêu Phàm gật đầu nói: "Rất đẹp!"

Nghe nói như thế, Huyết Yêu Nhiêu cười, nụ cười rực rỡ xán lạn, tựa như một đóa hồng nhung nở rộ, là vô cùng yêu diễm, xinh đẹp.

Đột nhiên, Huyết Yêu Nhiêu làm một động tác rất to gan, thừa dịp Tiêu Phàm không để ý, cặp môi thơm nhẹ nhàng khắc trên môi Tiêu Phàm, vừa chạm vào liền thả ra ngay.

"Hóa ra, ta đã từng là đóa hoa trong lòng ngươi, cả đời này, ta đã thỏa mãn." Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Huyết Yêu Nhiêu liền lui ra phía sau mấy bước, nhìn về phía Tiêu Phàm cười nói.

Chỉ là nụ cười kia, vô cùng buồn bã, những vẫn vô cùng yêu diễm.

Không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, Huyết Yêu Nhiêu đã quay người rời đi, một mình biến mất giữa lối mòn dẫn vào vườn hoa.