Vô Thượng Sát Thần

Chương 1760: Thiên Địa Lao Ngục



Tiêu Phàm còn chưa hề nghĩ tới, Dạ Cửu U với Dạ Cửu Thiên chỉ là Mộ nô, không chỉ hắn giật mình, những người khác cũng kinh ngạc không thôi.

Trong đầu Tiêu Phàm chợt hiện ra từng suy nghĩ, rất nhanh liền bình thường trở lại, chí ít Tiêu Thần Võ có một điểm nói không sai, đó chính là Chiến Hồn đại lục rất có khả năng chôn một vị Thần Vương.

Thiên Thần ở trước mặt Thần Vương, chẳng phải cũng giống như là sâu kiến sao?

Để bọn hắn giữ mộ, coi như đã đề cao bọn hắn rồi!

"Mặt khác, nhớ kỹ một điểm, thân phận của ngươi là kẻ vô mệnh, đừng nói bất cứ kẻ nào, đây có lẽ ngươi là duy nhất có được cơ hội thoát khỏi ván cờ này, đây chính là sư tôn vừa mới hao hết sinh mệnh tính cho ngươi một quẻ."

Đang trong lúc Tiêu Phàm trầm tư, tiếng nói của Vân Phiến Nhi tiếp tục vang lên bên tai hắn, lời nói vừa dứt, khí chất trên người của Vân Phiến Nhi cũng xảy ra sự thay đổi rất lớn.

So sánh với vừa rồi, hoàn toàn như chia làm hai người, vừa mới nhiệt tình, thiện lương, yếu đuối, nhưng mà lúc này lại lạnh lùng, hờ hững, xa người ngàn dặm.

Vân Phiến Nhi kế thừa toàn bộ Thiên tộc, tự thân cũng phát sinh biến hóa rất nhiều, nàng thời khắc này, đã không còn là mình nữa, mà chính là biến thành một người khác rồi.

Sắc mặt Tiêu Phàm thật khó coi, Vân Phiến Nhi biến thành kiểu như hôm nay, với hắn có liên quan rất lớn, hắn âm thầm thề trong lòng, sắp tới nếu như có một ngày như vậy, nhất định sẽ đưa Vân Phiến Nhi thoát khỏi thân phận người thủ mộ.

“Tiêu Phàm, ngươi vào đi, bọn họ mang ta đi đây.” Vân Phiến Nhi lạnh nhạt nói, đã bắt đầu gọi thẳng tên Tiêu Phàm.

“Được!” Tiêu Phàm hít sâu, nhìn xung quanh, luồng sức mạnh thời không kia sắp sửa biến mất, Tiêu Phàm với mấy người Diệp Thi Vũ nhìn nhau một cái, dứt khoát cắm đầu một mạch vào trong đó.

Việc đã đến nước này, Tiêu Phàm không thể nào lui lại được, Tô Họa cũng bởi vì hắn chết rồi, làm sao lại có thể để bà chết vô ích được?

Cũng trong một tích tắc Tiêu Phàm rơi vào trong thông đạo màu đen kia, Lư Chiến đột nhiên lách mình xuống theo, sợ rằng bọn Nam Cung Tiêu Tiêu muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Các ngươi đi với ta!” Ánh mắt của Vân Phiến Nhi chẳng mang một chút tình cảm nào, hoa tay một vòng, không gian bốn phía vặn vẹo, sau bỗng nhiên biến mất tại chỗ, tựa như từ trước tới giờ đều chưa hề xuất hiện.

Mở truyền tống thông đạo ra, nhìn giống trải qua thời gian rất dài, nhưng đối với ngoài giới mà nói, còn không đến một giây mà thôi.

Mấy giây trước đó, trong không gian bí cảnh của Thần Phong học viện Đại Yên vương triều, Tiêu Thần Võ đang uể oải nằm khoan thai trên ghế bành, trước người hắn, nhấp nhô một hình ảnh.

Trong hình, Tiêu Phàm đang mở ra lối vào Thiên Địa Lao Ngục, Chiến Thiên Hạ với mười đại Chiến Thần đỉnh phong hung dữ đi đến, bọn Nam Cung Tiêu Tiêu kinh biến, không chút do dự nghên đón lấy.

Nhưng mà, lúc mười đại Chiến thần đỉnh phong hợp lực đánh giết tới, mấy người Nam Cung Tiêu Tiêu vốn dĩ không phải đối thủ, sau đó bức ra mấy ấn ký của hắn lưu trên mấy người kia.

Ngay sau đó, mấy người Nam Cung Tiêu Tiêu bỗng nhiên nổ tung ra, vốn dĩ không có chút sức lực chống đỡ.

Lập tức, Tiêu Thần Võ lại nhìn thấy, Chiến La muốn báo thù, lại bị Trọc Thiên Hồng khống chế kéo vào trong thông đạo, bọn Chiến Thiên Hạ không chút do dự tiến vào truy sát.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm lại nhanh chóng nhảy vào trong cửa Thiên Địa Lao Ngục, toàn bộ chuyện xảy ra về sau, Tiêu Thần Võ vốn dĩ không nhìn thấy.

Một khi Tiêu Phàm tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, Tiêu Thần Võ cũng không cảm ứng được ấn ký lưu trên người Tiêu Phàm.

Cũng liền sau lúc Tiêu Phàm tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, bức họa trước mắt hắn bỗng nhiên biến mất.

"Đi vào rồi, rốt cục lại đi tới bước này rồi." Tiêu Thần Võ tự nhủ, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, hắn nhanh chóng đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ có ghế bành kia nhẹ nhàng dao động.

Giờ phút này, sâu trong một vùng sơn mạch cổ xưa, hư không đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng lăn tăn, lập tức bốn bóng người bỗng nhiên từ trong hư không rơi xuống.

Bốn người này không phải ai khác, chính là Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Diệp Thi Vũ cùng Quan Tiểu Thất, sắc mặt bốn người vô cùng khó coi.

"Một ngày nào đó, dị tộc tất diệt, Chiến Luân Hồi cùng Tiêu Thần Võ phải chết." Nam Cung Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói, Tiêu Phàm lại một lần nữa vì cứu bọn họ, tự mình tiến vào trong Thiên Địa Lao Ngục.

Mấy người phát hiện, mỗi lần đều là Tiêu Phàm cứu bọn họ, mà bọn họ vẫn chưa có trợ giúp cho Tiêu Phàm cái gì, trong lòng mấy người cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Mọi người yên tâm, phu quân nhất định sẽ trở về." Ánh mắt Diệp Thi Vũ kiên định nói, lúc này, bọn họ cần chính là kiên cường.

Nếu như chính bọn họ cũng không tự giúp mình, cũng không có người nào có thể trợ giúp bọn họ.

Ba người Lăng Phong gật gật đầu, bọn họ cũng tin tưởng, Tiêu Phàm nhất định có thể sống sót từ Thiên Địa Lao Ngục ra.

Một lúc, Lăng Phong ngẩng đầu nhìn chân trời, nói: "Chúng ta theo ước định khi trước mà làm đi, chờ trước khi lão tam ra, cần phải di chuyển gia tộc đi, toàn bộ dời đến Hồn tộc!"

Nam Cung Tiêu Tiêu gật gật đầu, nói: "Lão tam nói rồi, việc này không thể nóng vội, mấy người chúng ta hết sức đừng lộ diện, tốt nhất để đám người Ảnh Phong với Phong Lang xử lý."

"Tiêu gia, Lăng gia, Diệp gia, ta ngược lại không lo lắng, ta lo lắng chính là Quách lão quỷ bọn hắn, bọn hắn chắc chắn sẽ không tin tưởng chúng ta, mà một khi chúng ta dựa vào vương triều Đại Yên, Tiêu Thần Võ cũng có thể sẽ phát hiện." Lăng Phong thở dài một hơi.

Không thể không nói, Tiêu Thần Võ với Dạ Cửu U và Chiến Luân Hồi sẽ chơi bọn họ, hắn một người dựng sân khấu kịch, diễn trò vài vạn năm, tất cả mọi người đã là nhân vật ở trong vở diễn hắn muốn rồi, nhưng lại không thể làm gì.

Trước kia đoán chừng có bao nhiêu Tu La điện chủ đều chết không rõ ràng, cho dù biết một chút chân tướng, muốn tìm Tiêu Thần Võ báo thù, cuối cùng lại bị Tiêu Thần Võ âm độc giết chết.

Mà Tiêu Phàm, hắn biết rõ mình bị lừa gạt, nhưng lại không thể công nhiên phản kháng.

Một chiêu này, Tiêu Thần Võ chơi thực sự thật cao minh, biến các đời Tu La điện chủ thành khỉ đùa nghịch.

"Tam ca nói rồi, hắn sẽ tận lực kéo dài thời gian cho chúng ta, ít nhất một năm, nhiều nhất ba năm, chúng ta vẫn là mau chóng ngầm theo kế hoạch hành động." Quan Tiểu Thất hít sâu một hơi nói, "Ta về Linh tộc trước, nói việc này cho người tộc ta biết."

"Chuyện của gia tộc Nhị Phán, Độc Cô cũng giao cho ngươi luôn, chuyện Nam vực, ta sẽ làm tốt, đến lúc đó tập hợp tất cả mọi người Đông vực, mọi người cần phải cẩn thận." Lăng Phong trầm giọng nói.

"Các ngươi cẩn thận một chút." Nam Cung Tiêu Tiêu trịnh trọng nói.

"Yên tâm, chúng ta sẽ không ra mặt, để người Tu La điện ra mặt." Lăng Phong gật gật đầu, lại nhìn về phía Diệp Thi Vũ nói: "Thi Vũ, ta biết ngươi lo lắng Diệp bá bá, nhưng chúng ta không thể trở về Nam vực, một khi bước vào, Tiêu Thần Võ sẽ có thể phát hiện ra, đến lúc đó kế hoạch của lão tam rất có khả năng thất bại trong gang tấc!"

"Ta biết." Diệp Thi Vũ gật gật đầu, thần sắc kiên nghị nói: "Ta về Hồn tộc trước, gọi người tiếp ứng các ngươi."

Mấy người gật gật đầu, sau đó liền tự mình rời đi, dựa theo ước định của bọn họ cùng với Tiêu, bắt đầu cứu vớt thân nhân bọn họ.

Tiêu Phàm cũng không muốn, đến lúc cùng Tiêu Thần Võ trở mặt, đối phương dùng thân nhân của hắn để uy hiếp hắn, để hắn làm chuyện vi phạm lương tâm mình.

Hắn xưa nay không phải người bị động, dù rằng mình bây giờ thân ở thế yếu, cũng phải vì tương lai của mình lo liệu, bởi vì hắn còn có một đám huynh đệ có thể phó thác.

Lại nói Tiêu Phàm tiến vào trong thông đạo màu đen, thời gian một hơi thở, Tiêu Phàm liền cảm giác mình đã xuyên thấu một tầng kết giới, đi tới một thế giới khác.

Một luồng khí tức man hoang, mênh mông, cổ xưa đập vào mặt, phóng tầm mắt nhìn ra, bốn phía một dải lờ mờ, cho người ta một loại không khí vô cùng ngột ngạt.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, sau lưng lại là một khối vách đá màu đen, một cửa lớn giống như lóe lên vách đá, đã ngăn trở đường lui của hắn

Hắn chạm tay vuốt ve, một luồng ý lạnh từ trên vách đá truyền đến, không biết loại đá kỳ là gì trên vách đá, cứng rắn vô cùng, còn nhộn nhạo một luồng sóng lăn tăn khác lạ.

Phía trước đó, là một khoảng thông đạo dài chừng mấy mươi trượng, toàn bộ thông đạo cũng là từ loại đá màu đen cấu thành, tỏa ra một luồng khí tức buồn tẻ mà lại ngột ngạt.

"Thiên Địa Lao Ngục?" Tiêu Phàm nheo nheo hai mắt, cất bước đi đến phía cuối thông đạo.