Vô Thượng Sát Thần

Chương 1786: Quỳ Xuống Nói Chuyện



Tiêu Phàm thản nhiên nhìn mấy người, chậm rãi bay về phía không trung, trong tay cầm Đồ Thần đao, giống như một tên sát thần, sát khí quanh thân cuồn cuộn.

Đám người đứng xem đều dùng ánh mắt quái dị nhìn năm người Chiến Thiên Hạ, những người này chẳng lẽ đều là những tên không sợ chết sao?

Vừa nãy Tiêu Phàm cũng cùng nhóm người Tiếu Thiên Long - Ngũ đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đánh một trận, hơn nữa còn giết chết Tiếu Thiên Long, dọa cho tứ đại cường giả phải rời đi.

Năm người này chẳng lẽ còn mạnh hơn so với năm người Tiếu Thiên Long?

Nhóm người Chiến Thiên Hạ tự nhiên sẽ không quan tâm ánh mắt của đám người, dưới mắt bọn hắn, đám người này căn bản không xứng để bọn hắn coi trọng.

“Hừ, Tiêu Phàm, đã sớm biết ngươi ngông cuồng, ngươi có di ngôn gì muốn lưu lại không?” Lão giả mặc áo bào đen đối mặt với khí thế của Tiêu Phàm, chẳng những không e ngại gì, ngược lại chủ động tiến lên.

Đám người kinh ngạc nhìn lão giả áo bào đen, trong lòng có người tự hỏi, chẳng lẽ lão đầu này rất cường đại lại dám đơn đấu với Tiêu Phàm?

Cũng khó trách lão giả áo bào đen khinh thường như thế, bọn hắn có năm Chiến Thần cảnh đỉnh phong, thực lực dưới Thiên Thần, tựa như không có ai có thể là đối thủ của bọn hắn.

Nếu như ngay cả Tiêu Phàm, bọn hắn đều không thế giết chết, đó mới là kỳ lạ.

Hắn vẫn thường nghe nói thực lực Tiêu Phàm rất mạnh, rất quỷ dị, nhưng nghe nói cũng chỉ là nghe nói mà thôi, hắn tu luyện tới giờ còn chưa thấy qua nhân vật biến thái nào.

“Ta muốn dùng ngươi tế đao.” Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một câu.

Trong nháy mắt Tiêu Phàm biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, đã ở trước người lão giả mặc áo bào đen, Đồ Thần đao trong tay hắn bắn ra đao mang mấy chục trượng, giống như cực quang.

Hắn xuất thủ mạnh mẽ vô tình, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Cái gì?” Lão giả áo bào đen kia kinh hãi, tốc độ của Tiêu Phàm quá là đáng sợ, dù hắn là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, cũng không thể nhanh như Tiêu Phàm.

Lão giả mặc áo bào den nhanh chóng lùi về phía sau, hắn chỉ thấy khóe miệng Tiêu Phàm kéo ra một vòng cung, con ngươi đen kịt lộ ra u lãnh vô tận.

Phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ lui lại sao có thể nhanh bằng Tiêu Phàm?

Chỉ nghe phụt một tiếng, đao khí trực tiếp xuyên thủng lồng ngực lão giả áo bào đen, trực tiếp xẻ rách ngực của hắn.

“Hóa ra chỉ là một tên ngốc, khi nãy còn phách lối như vậy! Dọa tiểu gia nhảy dựng, ta còn tưởng rằng hắn chính là Thiên Thần trong truyền thuyết chứ.”

“Ta còn nghĩ là hắn rất lớn mạnh đấy, vậy mà bị một đao giết trong chớp mắt?! Lão già này hồ đồ sao?”

“Lão già này không biết lấy dũng khí từ đâu, chẳng lẽ hắn không biết khi nãy Tiêu Phàm nháy mắt liền giết chết hai Chiến Thần cảnh đỉnh phong sao?”

Tu sĩ bốn phía đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó tất cả đều lộ ra vẻ khinh bỉ, bắt đầu không kiêng nể gì mà nhao nhao nghị luận lên.

“Phụt!” Lão giả mặc áo bào đen phun ra mấy ngụm máu tươi, một là do thực sự bị thương, thứ hai là bị lời nói của những người này chọc giận.

Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, thực lực cường đại của Tiêu Phàm đã vượt qua dự liệu của hắn.

Bây giờ hắn đã rõ, tại sao Chiến Thiên Hạ lại sợ hãi Tiêu Phàm như vậy, thực lực bậc này so bọn hắn nghĩ còn mạnh hơn nhiều.

“Ta đã nói không thể khinh thường Tiêu Phàm, đáng tiếc các ngươi không tin! Bây giờ phải chịu thiệt thòi rồi thấy chưa?” Chiến Thiên Hạ cười lạnh.

Hắn đã nhiều lần ăn thiệt thòi trên tay Tiêu Phàm, bây giờ nhìn những cường giả khác của Chiến Thần điện không chiếm được chỗ tốt nào từ Tiêu Phàm, trong lòng hắn lại sảng khoái vô cùng.

Sắc mặt ba người kia khó coi tới cực điểm, trong lòng bọn hắn thầm cảm thấy may mắn, may mắn khi nãy xuất thủ không phải bọn hắn, bằng không hiện tại gặp thảm trạng kia chính là bọn hắn rồi.

“Mọi người cùng tiến lên.” Mấy người rất nhanh lấy lại tinh thần, hiện tại không phải lúc xem kịch, nếu như lão giả áo bào đen chết, bốn người bọn hắn chưa chắc là đối thủ của Tiêu Phàm.

“Giết!” Chiến Thiên Hạ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hắn là người muốn giết chết Tiêu Phàm nhất, bởi vì mệnh kiếp tồn tại, hắn cùng với Tiêu Phàm chắc chắn là không chết không thôi.

“Một đám tự tìm đường chết” Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn, Đồ Thần đao trong tay khẽ vẩy một cái, sóng đao nở rộ, con ngươi lão giả áo bào đen co rụt vào, đao mang trực tiếp phá hắn ra thành từng mảnh nhỏ.

Khi nãy Tiêu Phàm không thật sự động sát tâm, bằng không bốn cường giả Chiến Thần cảnh bên người Tiếu Thiên Long đã chết đến không thể chết thêm.

Nhưng với Chiến Thiên Hạ cùng tu sĩ Chiến Thần điện, Tiêu Phàm sẽ không thủ hạ lưu tình, không đơn giản vì bọn hắn đã bị Chiến Luân Hồi khống chế, mà còn vì bọn hắn lúc nào cũng muốn giết chết mình, vậy nên Tiêu Phàm nhất định không thể tha cho bọn hắn được.

Quan hệ giữa Tiêu Phàm cùng Chiến Thần điện chỉ có thể là địch nhân, không thể trở thành bạn.

"Gào!! "

Tiêu Phàm vận chuyển Thần Long huyết mạch, ngửa mặt lên trời rống to, sau lưng hiện lên một con Huyết Thần Long to lớn, Thần Long gào thét, động thiên địa, uy lực kinh thiên.

Chiến Thiên Hạ đang phóng tới Tiêu Phàm thấy vậy, con ngươi lóe lên một tia kinh hoảng, tam đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Lúc này bọn hắn mới phát hiện đã quá khinh thường Tiêu Phàm, mà bản thân bọn hắn cũng quá tự phụ.

Chỉ chớp nhoáng, bọn hắn phát hiện thân thể vậy mà hoàn toàn không thể động đậy.

“Lục Thần Thất Thức!”

Tiêu Phàm lại chém ra một đao, đao khí cuồng bạo trong nháy mắt bao phủ bốn người, bốn người ra sức giãy dụa, mất rất nhiều sức lực mới có thể cử động, nhưng huyết nhục trên người đã bắt đầu bị đao khí cắt đứt.

“A ~” Tiếng kêu đến tê tâm liệt phế, thảm thiết vô cùng vang lên. Lúc này bọn hắn không còn chút ý muốn chiến đấu nào, xoay người muốn bỏ chạy về nơi xa.

Bởi vì cái chết của lão giả áo bào đen trước đó, Tiêu Phàm đã gieo vào lòng bọn hắn một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Phụt một tiếng, Tiêu Phàm lật tay chém một đao, một cánh tay Chiến Thiên Hạ bay ra, sau đó nổ tung, hóa thành một mảnh máu tươi nhuộm đỏ hư không.

Không để Chiến Thiên Hạ lấy lại tinh thần, Đồ Thần đao trong tay Tiêu Phàm đã đặt trên cổ Chiến Thiên Hạ.

Ba kẻ còn lại đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, quay người muốn rời đi.

“Kẻ nào dám trốn, kẻ đó sẽ chết!” Giọng nói Tiêu Phàm bá đạo vang lên.

Ba người kia như bị định thân, hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn vênh váo chạy tới muốn giết Tiêu Phàm, nhưng vạn lần không ngời lại có kết quả này.

“Tiêu Phàm, tha, tha cho ta!” Chiến Thiên Hạ sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, run rẩy lên tiếng cầu xin.

"Quỳ xuống nói chuyện!"

Tiêu Phàm lạnh lùng quát, vung tay phi một cây châm vào trong thân thể Chiến Thiên Hạ, trực tiếp phong ấn biển thần lực của hắn, sau đó rút Đồ Thần đao về, một cước đạp Chiến Thiên Hạ về phía mặt đất.

Rầm một tiếng, thân thế Chiến Thiên Hạ bị đập mạnh vào mặt đất, dấy lên vô số bụi bặm.

Trên mặt đất, sau khi bụi bặm tán đi làm lộ ra thân ảnh Chiến Thiên Hạ chật vật vô cùng, hắn vậy mà thực sự quỳ gối trong đống phế tích, đầu không dám ngẩng lên.

Ba tu sĩ Chiến Thần điện kia sắc mặt khó coi tới cực điểm, đúng lúc này, thân hình Tiêu Phàm tiếp tục động, một lần nữa lấy ra ba cây kim châm, đánh vào trong thân thể ba người.

Sắc mặt ba người đại biến, lúc này phục hồi tinh thần lại, trong lòng hối hận tới cực điểm.

Nếu như khi nãy bọn hắn chạy trốn, Tiêu Phàm tuyệt đối không có khả năng giết chết bọn hắn, nhưng bây giờ, Tiêu Phàm đã phong ấn tu vi của bọn hắn, nếu như muốn giết bọn hắn, cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến mà thôi.

“Phó điện chủ Chiến Thần điện?” Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, nhìn Chiến Thiên Hạ, hắn đột nhiên cảm thấy, giết chết Chiến Thiên Hạ có thể làm bẩn tay mình.

Một người không có cốt khí, không đáng để Tiêu Phàm đối phó hắn.

Tuy nhiên, Tiêu Phàm không định buông tha cho Chiến Thiên Hạ, hắn ta nhiều lần hãm hại Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đã mấy lần chịu thua thiệt trên tay hắn.

Nếu như không phải mệnh hắn cứng rắn, có lẽ đã sớm chết.

Hơn nữa, Huyết Vô Tuyệt chết, ít nhiều cũng có liên quan tới Chiến Thiên Hạ, nếu như không phải hắn ở bên ngoài Vọng Cổ Thiên Đô ngăn cản đám người, cũng hủy đi truyền tống trận, nhóm người Tiêu Phàm tuyệt đối có thể thành công thoát khỏi Thần Kiếp Địa.

Một khi thoát đi, Huyết Vô Tuyệt cũng không cần chết!

Nghĩ vậy, sát ý trên người Tiêu Phàm càng ngày càng đậm, ánh mắt nhìn về phía Chiến Thiên Hạ cũng biến thành đỏ thắm.