Vô Thượng Sát Thần

Chương 1795: Lo Nghĩ



"Không sai, chính là Lâu huynh." Sở Khinh Cuồng khẳng định đáp án trong lòng Tiêu Phàm, sau đó rơi vào trong hồi ức.

Thì ra năm đó hắn bị Bắc lão dùng không gian truyền tống trận đưa vào trong một tiểu không gian của Sở gia cổ địa. Bị giam giữ trong không gian đó một năm, cuối cùng hắn đột phá đến Chiến Thánh cảnh trung kỳ rời khỏi tiểu không gian.

Sau khi rời khỏi, Sở Khinh Cuồng phát hiện không có nơi nào có thể đến. Cuối cùng hắn quyết định đến Thần Kiếp Địa lịch luyện một phen.

Nhưng mà hắn còn chưa khởi hành, Lâu Ngạo Thiên lại tìm đến, nói dẫn hắn đến một nơi khác lịch luyện.

Sở Khinh Cuồng hiểu con người của Lâu Ngạo Thiên, biết Lâu Ngạo Thiên sẽ không lừa nắn nên đồng ý cùng rời đi với Lâu Ngạo Thiên. Sau đó thì đến Thiên Địa Lao Ngục.

Sau khi đến Thiên Địa Lao Ngục, Sở Khinh Cuồng vẫn không biết nơi này là nơi nào nhưng điều khiến hắn rất kinh ngạc là Lâu Ngạo Thiên dường như hết sức quen thuộc đối với nơi này.

Cuối cùng Sở Khinh Cuồng không nhịn được mà hỏi, mới biết nơi này là một ngôi mộ lớn của cường giả. Lúc đó dọa Sở Khinh Cuồng rất sợ.

Theo sự chuyển dời của thời gian, Sở Khinh Cuồng dần dần quen. Hơn nữa khí thần lực vô cùng dày đặc, tốc độ tu luyện của hắn càng tăng vùn vụt, chẳng bao lâu đã đột phá đến Chiến Thần cảnh.

Từ đó về sau, danh Độc Tí Kiếm Thần cũng từ từ vang lên ở Thiên Địa Lao Ngục. Thời gian mấy năm, Sở Khinh Cuồng đã có thanh danh cực lớn.

"Lâu Ngạo Thiên đâu?" Tiêu Phàm gật đầu, bây giờ điều hắn để ý nhất là tung tích của Lâu Ngạo Thiên.

Trong lòng của hắn có quá nhiều nghi hoặc cần hỏi Lâu Ngạo Thiên, chỉ có Lâu Ngạo Thiên mới có thể giải thích nghi hoặc cho hắn.

"Sau khi ta đột phá Chiến Thần cảnh, Lâu huynh cho ta một vài công pháp và tài nguyên thì không thấy tung tích nữa. Đã khoảng hai năm ta không gặp huynh ấy rồi." Sở Khinh Cuồng lắc đầu.

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ thất vọng, lẽ nào sự nghi hoặc trong lòng mình cũng không thể giải thích được sao?

"Trước khi rời khỏi, ta từng hỏi huynh ấy nếu như ta muốn rời khỏi thì nên thế nào?" Sở Khinh Cuồng lại nói: "Hắn nói với ta hắn sẽ tiến vào nơi này. Đến lúc đó ngươi có thể theo hắn rời khỏi nơi này. Ban đầu ta cũng không tin, không ngờ ngươi thật sự đến rồi."

Nói đến đây, thần sắc Sở Khinh Cuông khẽ động. Hắn ở đây thời gian mấy năm, chém giết lẫn nhau mấy năm rồi, sớm đã chán ghét những ngày tháng lưỡi đao nhuốm máu.

Hắn luôn muốn rời khỏi, muốn trở về Chiến Hồn đại lục gặp bạn thân bè tốt của mình.

Thời gian mấy năm này, hắn vẫn đợi sự xuất hiện của Tiêu Phàm nhưng mấy năm trôi qua, căn bản không nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tiêu Phàm.

Vốn dĩ Sở Cuồng Phong đã buông bỏ nên vừa rồi đứng trước cái chết, hắn cũng thản nhiên như vậy, không có bất kỳ sự sợ hãi nào.

Thật không ngờ lại trong lúc mấu chốt, lại được Tiêu Phàm cứu. Như vậy cũng chứng minh lời tiên đoán của Lâu Ngạo Thiên là chính xác.

"Lâu Ngạo Thiên biết ta sắp đến?" Tiêu Phàm càng ngạc nhiên nhưng khi hắn nghĩ đến Lâu Ngạo Thiên có chút liên quan với người thủ mộ, biết hắn sắp tiến vào Thiên Địa Lao Ngục không phải chuyện quá khó gì.

Dù sao, Tô Họa làm người thủ mộ cũng biết hắn sắp tiến vào lao ngục Thiên Địa.

"Không sai, hắn nói với ta, muốn ta ra bên ngoài Tu La Sơn đợi ngươi. Ta tu luyện ở khu lân cận Tu La Sơn nửa năm rồi mới rời đi." Sở Khinh Cuồng gật đầu nói.

Trong lòng của hắn cũng khó hiểu vì sao Lâu Ngạo Thiên biết Tiêu Phàm sắp đến?

"Xem ra ta vẫn phải đến Tu La Sơn một chuyến mới được." Tiêu Phàm hít một hơi, hắn phát hiện bản thân thực sự chỉ là một con cờ mà thôi.

Ngay cả Lâu Ngạo Thiên cũng biết vận mệnh của hắn, càng huống hồ là Tô Họa?

"Ta quen thuộc Tu La Sơn, để ta dẫn các ngươi đi." Sở Khinh Cuồng không hề do dự nói, hắn căn bản không hỏi Tiêu Phàm đến Tu La Sơn làm gì.

"Được." Có Sở Khinh Cuồng dẫn đường, Tiêu Phàm đương nhiên sẽ không phản đối, bản thân cũng sẽ thuận tiện rất nhiều.

Đột nhiên, Sở Khinh Cuồng lại liếc mắt thi thể trên đất đó, chau mày nói: "Chỉ là ngươi đã giết Tiếu Thiên Chi, hơn nữa còn bại lộ thân phận. Ước chừng có tám chín phần mười sẽ bị Thương Sinh thần quốc phát lệnh truy nã."

"Chỉ cần bọn hắn dám đến, ta sẽ dám giết." Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lùng vô cùng, đối với Thương Sinh thần quốc, Tiêu Phàm cũng thật sự không có bất kỳ hảo cảm gì.

Đối với kẻ muốn giết mình, Tiêu Phàm đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình. Nếu như Thương Sinh thần quốc thật sự dám đối phó hắn, cùng lắm như Tu La điện chủ các đời thôi. Hắn ở đây giết cho đến khi càn khôn tươi sáng, khiến chúng nghe tin đã sợ mất mật.

"Cũng đúng, ngươi chính là Tu La điện chủ, sự tồn tại ai gặp cũng sợ trong mảnh thiên địa này." Sở Khinh Cuồng hiếm khi trêu đùa nói.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún vai, cười nói: "Hung danh đó không liên quan chuyện của ta, là của cải của các tiền bối lưu lại mà thôi."

Mặc dù bại lộ thân phận của mình, không tránh được một vài phiền phức, nhưng ngược lại sau khi rất nhiều người biết mình là Tu La điện chủ cũng không dám tự ý tìm đến mình gây phiền phức.

"Võ Nhược Phong, Vân Hạc, đi." Tiêu Phàm lại vẫy tay nói, ánh mắt xác thực liếc nhìn đỉnh núi phía xa, khóe miệng lộ nụ cười tà mị.

Vân Hạc mà Tiêu Phàm gọi tên chính là tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong may mắn được lưu lại của Chiến Thần điện đó. Tiêu Phàm không để hắn đi, hắn hoàn toàn không dám chạy trốn.

Thần Châu chuyển động, hóa thành một tia ánh sáng tiếp tục nhanh chóng kích xạ mà đến cuối chân trời.

Mà giờ khắc này, nơi sâu trong lòng đất, Nhạc Nhất Sơn và Nhạc Thạch cùng các Nhạc nhân tộc lại vô cùng không bình tĩnh. Không vì việc gì khác, chính là vì Tiêu Phàm lại giết chết thêm một vị Công chúa của Thương Sinh thần quốc.

"Tộc trưởng, đây đã là người thứ ba rồi. Hắn cũng thật sự dám giết, lẽ nào hắn muốn diệt hết tất cả vương tử và công chúa của Thương Sinh thần quốc hay sao?" Một cường giả Nhạc Nhân tộc cảm thán nói.

"Hắn chính là Điện chủ của Tu La điện trong Chiến Hồn đại lục, còn có ai là người hắn không dám giết?" Nhạc Thạch đau khổ cười nói.

Vốn dĩ hắn tưởng Tiêu Phàm là đời sau của Tu La Vương tộc, như thế hắn có thể ôm một cây lớn chọc trời nhưng không ngờ mình lại đi cùng một bậc sát thần.

Điều chủ yếu nhất là tuy Điện chủ Tu La điện của Chiến Hồn đại lục cũng là người thừa kế của Tu La Sơn nhưng lại không được Tu La Sơn chào đón cho lắm.

Một khi xuất hiện ở Tu La Sơn, đoán chừng không ít phiền phức, muốn giải trừ nguyền rủa của cả tộc họ, đoán chừng cũng không phải dễ dàng như vậy.

Mà không có cách nào giải trừ nguyền rủa, bọn hắn cũng không cách nào rời khỏi cổ mộ Thiên Địa Lao Ngục này. Thậm chí có thể cùng chủng tộc khác, thậm chí là Tu La Sơn trở thành địch. Kết quả thế này không phải thứ hắn muốn nhìn thấy.

"Cha, mọi thứ đều phải theo mặt tốt mà nghĩ." Nhạc Nhất Sơn đột nhiên nói: "Địa vị Tiêu huynh đệ thực sự không cao quý bằng những người thừa kế của Tu La Sơn đó nhưng địa vị của nhất mạch bọn họ chính là dựa vào kiếm trong tay mình mà ra. Năm đó chính là dựa vào kiếm trong tay bức đến Tu La Vương tộc thừa nhận địa vị của họ!"

"Nhưng..." Nhạc Thạch vẫn hơi lo lắng, nói đến cùng, hắn cũng là lo lắng về Tu La Vương tộc.

"Không có nhưng gì cả." Giọng điệu Nhạc Nhất Sơn kiên định nói: "Cha, người nghĩ lại đi. Con người của Tiêu huynh đệ thế nào cũng là trọng tình trọng nghĩa. Dưới tình huống trước đây đó, hắn cũng không rời khỏi. Con tin hắn chắc chắn sẽ thay Nhạc Nhân tộc chúng ta giải trừ nguyền rủa."

"Lỡ không thành công thì sao?" Một tu sĩ khác của Nhạc nhân tộc nói.

"Cho dù không thành công, chúng ta cũng có thể chạy khỏi Cổ Hoang sơn mạch, chủng tộc vẫn có thể tồn tại tiếp, có vẻ như không thiệt thòi gì cả." Nhạc Nhất Sơn trầm giọng nói.

Nhạc Thạch và cường giả khác của Nhạc Nhân tộc trầm mặc không nói, lời của Nhạc Nhất Sơn khiến họ hoàn toàn không có lý do để phản bác. Bây giờ cho dù họ hợp tác với Tiêu Phàm, hợp tác này bất luận thành công hay không đều không có hại với họ.

"Cha, các vị trưởng lão, các người hãy tin Tiêu huynh đệ một lần đi! Nếu đến thử cũng không dám, sao Nhạc Nhân tộc ta có thể có cơ hội phục hưng chứ?" Nhạc Nhất Sơn khuyên giải nói.

"Tuy ta không tin Tu La điện chủ nhưng ta tin Thiếu tộc trưởng!"

"Nhất Sơn nói không sai, chúng ta hãy tin hắn một lần!"

Đám người ngươi một lời ta một câu, xem như đã đồng ý lời nói của Nhạc Nhất Sơn. Nhạc Nhất Sơn hơi vui vẻ nói: "Chúng ta cũng đi đi, Thần Châu của Tiêu huynh đệ đã đi xa rồi."