Vô Thượng Sát Thần

Chương 1814: Lại Bắt Hai Người



Lục vương tử cảm nhận được khí tức trên thân Tiêu Phàm, hắn cau mày phát hiện, mình cũng đánh giá thấp thực lực của Tiêu Phàm rồi.

Trong đầu của hắn, càng nhớ tới lúc trước Tiếu Thiên Cơ đã nói câu nói đó với hắn: Kế hoạch của các ngươi sẽ thất bại.

"Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại thật?" Lục vương tử hoàn toàn không tin, nhưng hắn lại rất tín nhiệm đối với năng lực của Tiếu Thiên Cơ, nhất thời trong lòng không có cách nào ra quyết định, cuối cùng là chiến hay là không chiến?

Đột nhiên, ánh mắt của Lục vương tử bị thu hút bởi một âm thanh, lại là máu me khắp người, Ngũ vương tử không chịu nổi chật vật leo ra từ phế tích bên trong, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm gầm rú nói: "Ngươi đã làm gì ta?"

"Ta nói muốn thu ngươi làm đồng tử luyện dược, đương nhiên sẽ không nuốt lời." Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Ngũ vương tử nghe vậy, kích động đến phun máu, mình đường đường là vương tử, làm sao có thể làm đồng tử luyện dược cho người ta?

Đáng tiếc, bất luận hắn phản kháng thế nào, đều không có bất kỳ tác dụng gì, Tiêu Phàm đã phong ấn tu vi của hắn, hơn nữa thủ pháp kia, đoán chừng ngoại trừ Tiêu Phàm, cũng chỉ có năm người có thể giải.

Nói xong câu đó, Tiêu Phàm cũng không còn để ý Ngũ vương tử, bị phong ấn tu vi, coi như hắn chạy được, cũng sẽ trở lại tìm mình.

Hiện tại hắn chỉ muốn giữ Lục vương tử lại, vừa rồi suýt chút nữa bị Lục vương tử đánh lén thành công, Tiêu Phàm càng không thể tha cho hắn, hơn nữa vốn dĩ bọn hắn nằm trong kế hoạch của Tiêu Phàm.

"Hừ, bản vương còn có chút việc, không thèm so đo với ngươi." Lục vương tử đột nhiên lạnh lùng quét mắt qua Tiêu Phàm, vội lao đi về phía chân trời.

"Ta cho ngươi đi rồi sao?" Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên ngăn cản đường đi của Lục vương tử, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, ngay cả Lục vương tử cũng có chút không bằng.

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta hay sao?" Lục vương tử híp híp hai mắt, nơi này có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, ai dám giết mình?

"Chỉ là ta còn thiếu một đồng tử luyện dược mà thôi." Tiêu Phàm lắc đầu cười.

Đã muốn chứng minh thân phận mình là Thần Dược Sư, tất nhiên tốt nhất là lấy những vương tử và công chúa này khai đao, coi như những người khác không tin, cũng không dám tìm đến làm phiền Tiêu Phàm.

Ngay cả vương tử Tiêu Phàm cũng không để vào mắt, há sẽ e ngại những người khác chứ?

Tiêu Phàm cũng không muốn con chó con mèo gì đều dám đến làm khó mình, hiện tại trước mặt mọi người đánh bại hai đại vương tử chính là tỏ ra uy thế tốt nhất đối với những người kia.

Tất nhiên hắn không dám giết chết bọn Lục vương tử, nhưng vẫn có thể bắt sống bọn hắn.

Lời vừa dứt, Tiêu Phàm lại đạp Thái Huyền Thần Du Bộ, xuất hiện ở trước người Lục vương tử, căn bản không cho Lục vương tử có cơ hội bỏ chạy.

Thời khắc Lục vương tử kinh biến, nhanh chóng lùi về phía sau, trong lòng càng bất an, âm thầm ngưng tiếng nói: "Đại ca không để cho ta ở cùng bọn lão Ngũ, chẳng lẽ biết ta sẽ gặp xui xẻo sao?"

Nghĩ đến đây, Lục vương tử không khỏi sợ run cả người, trong lòng hắn càng thêm kính sợ đối với đại ca Tiếu Thiên Cơ.

"Đại ca không nói ta sẽ xảy ra chuyện, nhưng chắc chắn hắn sẽ không nhìn ta chết, nói cách khác, chí ít ta sẽ không chết?" Lục vương tử cưỡng ép để cho mình tỉnh táo lại, hắn biết, lần này mình không trốn thoát được.

Tốc độ của Tiêu Phàm quá nhanh, nhanh đến mức hắn ngay cả chạy trốn cũng không xong.

Nghĩ đến đây, Lục vương tử dứt khoát không trốn nữa, trở tay vỗ một chưởng về phía Tiêu Phàm, nhưng mà, ba luồng ánh sáng càng nhanh, bỗng nhiên ba cây kim châm chui vào trong cơ thể của hắn.

Tiêu Phàm nhíu mày, trước đó bắt Ngũ vương tử là xuất kỳ bất ý, nhưng Lục vương tử có lẽ có phòng bị mới đúng, làm sao mà dễ dàng như vậy chứ?

Tiêu Phàm vạn lần không ngờ, căn bản chính là Lục vương tử làm dáng một chút, hắn biết mình sẽ không chết, cũng dứt khoát không xuất thủ đối với Tiêu Phàm.

Phịch một tiếng, Lục vương tử cũng nặng nề đập xuống đất, rơi xuống bên người Ngũ vương tử.

"Xì!" Đột nhiên, một trận âm thanh hít khí lạnh vang lên, ánh mắt của đám người nhìn về phía Tiêu Phàm biến đổi liên tục.

Đây chính là hai đại vương tử, vậy mà dễ dàng bị bắt sống như vậy?

Lập tức tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn vào trên người Tiêu Phàm, bọn người này không phải là Thần Dược Sư sao, thực lực làm sao cũng biến thái như vậy?

"Ngũ vương tử!"

"Lục vương tử!"

Lúc này, sáu thân ảnh từ trên trời cao phi xuống, lại là thuộc hạ của hai đại vương tử, bọn hắn hung tợn nhìn Tiêu Phàm, đáng tiếc vẫn không dám xuất thủ.

Bốn người Kiếm La cũng xuống bên người Tiêu Phàm, trên thân hai người Sở Khinh Cuồng và Võ Nhược Phong nhiễm lấy vết máu, hiển nhiên, lấy thực lực của bọn hắn cuốn lấy hai đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong, cũng không dễ dàng.

"Mau thả Ngũ vương tử! Ngũ vương tử nếu có tổn thương gì, cửu tộc ngươi đều phải chôn cùng!"

"Tiểu tử, nếu Lục vương tử có bất kỳ mệnh hệ gì, ngươi chết muôn lần khó trừ tội lỗi!"

Hai thuộc hạ của đại vương tử bắt đầu uy hiếp Tiêu Phàm, nếu như hai đại vương tử xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bọn hắn cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

"Trở về nói cho Thần chủ các ngươi biết, hai vị vương tử này, tạm thời ở lại bên cạnh ta làm đồng tử luyện dược, xem như bọn hắn trả giá vì đắc tội ta." Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Thần sắc hờ hững lập tức nhìn hai người dưới đất một chút, lại nói: "Đương nhiên, các ngươi cũng có thể đưa bọn hắn đi, nhưng chuyện xấu ta nói trước, quay đầu nếu như còn muốn ta giải trừ phong ấn cho bọn hắn, thì để Thần chủ các ngươi đích thân đến gặp ta."

"Để Thần chủ đích thân đến gặp ngươi? Ngươi tính cái quái gì vậy?"

"Tiểu tử, chớ có tùy tiện, Thần chủ tức giận, một chưởng đập chết ngươi, huống chi, Thần chủ lão nhân gia, ngươi đâu thể muốn gặp thì gặp?"

"Quá cuồng vọng rồi, tiểu tử, khẩu khí ngươi thật sự là rất lớn, đắc tội Thần chủ, quay đầu ngươi chết như thế nào cũng không biết!"

Mấy cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia ngươi một lời ta một câu, bắt đầu giận dữ mắng mỏ Tiêu Phàm, trong lòng bọn họ, sự tồn tại của Tiếu Thương Sinh dường như là cao đến mức không thể chạm tới.

Nhưng xem ra Tiêu Phàm chẳng qua cũng như vậy, chỉ có điều là sức mạnh trong linh hồn mạnh mẽ một chút mà thôi, thực lực chân chính, nhất định kém xa cường giả Thiên Thần này.

"Hai người bọn hắn ở chỗ này, các ngươi muốn dẫn đi, tùy ý các ngươi." Tiêu Phàm khoát khoát tay, lại đi ra bên ngoài, căn viện lạc này bị hủy, nhất định hắn lại phải tìm khách sạn khác.

Sáu cường giả Chiến Thần đỉnh phong kia vội vàng xuất hiện ở trước mặt chủ tử của mình, muốn giúp chủ bọn hắn giải trừ phong ấn.

Nhưng mà khiến bọn hắn kinh ngạc chính là, cái phong ấn kia không ngờ lại dẫn động tới sinh cơ và mệnh cách trên toàn thân hai người, nếu cưỡng ép rút ra, rất có khả năng làm tổn thương đến linh hồn và mệnh cách.

Nếu như Ngũ vương tử và Lục vương tử có mệnh hệ gì, chắc bọn hắn không thoát khỏi liên quan.

Lục đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong nhìn mặt nhau, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Tiêu Phàm đi ra mấy bước, đột nhiên lại nhìn tu sĩ bốn phía, cười cười nói: "Đúng rồi, Kiếm mỗ không sợ nhất chính là phiền phức, nếu như các ngươi ai muốn đến tìm phiền toái, bất cứ khi nào Kiếm mỗ đều có thể tiếp đãi."

Nói xong câu đó, Tiêu Phàm mặc kệ phản ứng của đám người, đi về nơi xa.

"Phong ấn của chúng ta, các ngươi không giải nổi đâu?" Lục vương tử cau mày, sắc mặt khó xử vô cùng.

Sáu người đắng chát lắc đầu, một người trong đó mở miệng nói: "Nếu chúng ta cưỡng ép rút châm bên trong người vương tử, rất có thể làm bị thương linh hồn của vương tử, thậm chí là mệnh cách!"

Lục vương tử và Ngũ vương tử nghe vậy, không khỏi rùng mình một cái, bọn hắn cũng không nghĩ tới phong ấn đáng sợ như vậy.

"Vương tử, có lẽ Thần chủ..." Lại một tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong mở miệng nói.

"Không cần" Chỉ là không đợi hắn nói xong, Lục vương tử đã ngắt lời hắn, trên người bọn họ có nhiều hay ít vấn đề, làm sao lại có thể để Tiếu Thương Sinh kiểm tra chứ?

Bỗng nhiên lập tức đứng dậy, lau đi khóe miệng máu tươi, nói: "Các ngươi trở về nói cho Thần chủ, trên thân người bắt lấy chúng ta rất có khả năng có Trường Sinh đan."

"Vậy Lục vương tử ngài thì sao?" Người kia lại hỏi.

"Yên tâm, ta không chết được đâu." Lục vương tử nhe răng cười một tiếng, sau đó đột nhiên đi đến phía Tiêu Phàm.

Ngũ vương tử thấy thế, cũng đành theo sau, bọn hắn muốn giải trừ phong ấn, chỉ có công phu từ trên người Tiêu Phàm.