Vô Thượng Sát Thần

Chương 1845: Chấn Động Khắp Nơi



Một chiêu kiếm xóa bỏ ba bốn mươi Chiến Thần cảnh hậu kỳ, trong đó còn có sáu cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Đây thật sự là thực lực của bát biến Chiến Thần sao?

Rất nhiều người xoa xoa hai mắt, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Mạnh!

Không phải mạnh bình thường!

Thậm chí có nhiều người đã liên hệ Tiêu Phàm với tam đại công tử, thực lực như vậy, cho dù tam đại công tử cũng chỉ có thể như vậy.

Bốn người Sở Khinh Cuồng, Kiếm La biết Tiêu Phàm rất biến thái nhưng cũng không nghĩ tới hắn biến thái như vậy.

Bốn người bọn họ vừa mới toàn lực ứng phó cũng chỉ chém giết được mấy người mà thôi, thậm chí bản thân còn bị thương không nhẹ.

Mà Tiêu Phàm lại một kiếm diệt tất cả người của Bạch gia. Mặt khác còn giết chết Ngũ vương tử cùng bốn đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Thực lực này cũng quá đáng sợ rồi.

Tiêu Phàm lại nhìn về phía nào đó ở chân trời. Trên mặt lộ ra một tia cười tà, sau đó quay người đi ra ngoài sân: “Đi thôi.”

“Vâng, công tử.” Cuối cùng mấy người Kiếm La cũng lấy lại tinh thần, hít sâu mấy hơi mới hồi phục lại suy nghĩ.

Nhìn bọn Tiêu Phàm rời đi, tu sĩ bốn phía vẫn lặng ngắt như tờ, thậm chí hơi thở cũng không dám nặng nè, sợ kinh đông đến vị sát thần Tiêu Phàm.

Cho đến khi nhóm Tiêu Phàm đi xa, tu sĩ bốn phía mới xôn xao.

“Đây là muốn biến thiên sao? Kiếm Hồng Trần giết Ngũ vương tử không nói làm gì, lại một kiếm hủy diệt Bạch gia, triệt để đắc tội Bạch Long lão tổ!”

“Đâu chỉ có Bạch Long lão tổ mà còn có Thanh Phong lão tổ, Huyền Thương lão tổ. Phía sau ba vị lão tổ này có thể còn có một thế lực và tông môn cường đại.”

“Tiểu tử này đoán chừng phải ra khỏi thành Thiên Thương Thần rồi. Sau khi Thần chủ biết việc này chắc chắn sẽ tức giận, dù cho hắn là Thần Dược Sư, Thần Chủ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!”

Đa phần người ta đều không coi trọng Tiêu Phàm cho rằng hắn quá mức phách lối. Ngay cả vương tử cũng dám giết quả thực không coi ai ra gì, không để Thương Sinh thần quốc vào mắt.

Thần chủ giận dữ, máu chảy vạn dặm!

Điều mà đám người không biết là, Bạch Long lão tổ mà bọn hắn nhắc đến đang lén lút nhìn cảnh này. Ánh mắt của Tiêu Phàm trước khi rời đi nhìn đúng về nơi bọn họ.

Lúc này, trên người Bạch Long lão tổ mặc một bộ trường bào màu trắng đứng trên một đóa mây trắng, tóc trắng bay múa trên hư không, sắc mặt hết sức khó coi.

Đứng bên cạnh hắn là Hắc Mộc lão tổ, Huyền Thương lão tổ cùng một người khác. Toàn bộ chuyện phía dưới đều in dấu trong mắt bọn hắn.

Vốn dĩ mấy người bọn họ đều đến vì giết chết Tiêu Phàm nhưng mà sau khi thấy được thực lực của Tiêu Phàm khiến cho tất cả bọn hắn đều sợ hãi.

Dù cho bốn người đối với thực lực của bản thân hết sức tự tin nhưng đối mặt với một kiếm kia của Tiêu Phàm, bọn hắn đều không có niềm tin tuyệt đối đỡ được.

Mấu chốt là, đây chưa hẳn là toàn bộ thực lực của hắn. Cho dù bốn người hợp lực cũng chưa chắc có thể giết chết Tiêu Phàm.

“Hắn thật sự là một bát biến Chiến Thần?” Rất lâu sau, Hắc Mộc lão tổ không khỏi hít một hơi lạnh. Thực lực như vậy khiến cho những Chiến Thần cảnh đỉnh phong như bọn họ đều có chút sợ hãi.

“Lẽ nào hắn đã phát hiện ra chúng ta?” Sắc mặt của Huyền Thương lão tổ vô cùng u ám. Nhớ đến ánh mắt của Tiêu Phàm trước khi rời đi, hắn không khỏi rùng mình.

Lại nhớ đến chuyện bản thân trước đó chuẩn bị liên thủ với Thanh Phong lão tổ đối phó Tiêu Phàm, cảm giác trong lòng Huyền Thương lão tổ rất khó chịu.

“Xem ra muốn giết hắn cũng không dễ dàng.” Bạch Long lão tổ thở sâu. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một gia tộc của đệ tử mình bị Tiêu Phàm giết chết nhưng lại không thể làm gì.

“Muốn giết hắn thì phải tính kế lâu dài. Việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm được Thanh Phong lão quỷ và Xích Vân lão quỷ hẵng nói.” Một lão giả mặc hắc bào khác lạnh giọng nói.

“Ô Bằng lão quỷ, nếu như lúc đó không phải ngươi ra tay không đủ hung ác thì Xích Vân lão quỷ sao có thể cứu được Thanh Phong lão quỷ chứ.” Huyền Thương lão tổ hừ lạnh một tiếng nói.

“Huyền Thương ngươi cũng chỉ biết xem kịch từ xa mà thôi. Lúc ta đang chiến đấu thì ngươi ở nơi nào?” Lão giả áo bào đen lãnh đạm nói. Hắn là Ô Bằng lão tổ, thực lực sâu không lường được.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa.” Hắc Mộc lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thanh Phong lão quỷ bị trọng thương, chúng ta đã phong tỏa toàn thành, bọn hắn chạy không thoát đâu, chậm rãi tìm tới bọn hắn là được.”

“Đi thôi, trước tiên báo chuyện ở đây cho Cổ các chủ đi.” Bạch Long lão tổ gật đầu. Hắn không vì cái chết của đệ tử mà cảm thấy tiếc hận.

Mấy người nhìn nhau rồi trong nháy mắt biến mất tại chỗ dường như chưa từng xuất hiện.

Bên trong đại điện của Tiếu Thương Sinh, nơi sâu nhất trong Thần cung của thành Thiên Thương Thần có một người áo đen đang quỳ thuật lại chuyện gì đó.

Tiếu Thương Sinh ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi chính giữa, lẳng lặng nghe, không thấy rõ mặt mũi của hắn, chỉ thấy ngón tay không ngừng đập vào chỗ ngồi.

“Tiểu Ngũ chết rồi?” Tiếu Thương Sinh nhàn nhạt phun ra một câu không biết là buồn hay là giận. “Mới cách nửa tháng mà dám giết tiểu Ngũ, lẽ nào hắn có chỗ dựa dẫm nào sao?”

“Thần Chủ, chúng ta có cần đợi nữa không?” Người áo đen kia vội vàng nói.

“Phái một tiểu đội đi dò thám ngọn nguồn của hắn đi.” Tiếu Thương Sinh trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: “Bây giờ bọn hắn đi đâu rồi?”

“Đi về phía Vạn Bảo Các.” Người áo đen cung kính nói.

“Lui ra đi.” Tiếu Thương Sinh gật đầu, người áo đen cung kính thối lui. Trong đôi mắt của Tiếu Thương Sinh tóe ra một tia sáng chói nói: “Tiểu tử cụt một tay kia sao tay lại mọc lại, lẽ nào thân thể hắn thật sự có Trường Sinh đan bất diệt?”

Trước đó, Tiếu Thương Sinh vẫn không tin có Trường Sinh đan nhưng bây giờ, hắn có chút tin.

Ngay cả cụt tay cũng có thể mọc lại, huống hồ chỉ là bảo trì thân thể bất diệt trong thời gian ngắn?

“Vạn năm rồi, bản tôn đáng lẽ nhanh khôi phục lại rồi, nhưng lại không khôi phục được, cho dù có được thân thể mới thì phân thân cũng không kiên trì nổi.” Tiếu Thương Sinh thở dài.

Dừng một chút, ánh mắt của hắn đột nhiên lạnh lẽo, ngưng tiếng nói: “Cho dù thế nào, ta cũng phải kiên trì đến khi bản tôn khôi phục, đoạt xá cũng tốt, dùng thần đan cũng được.”

Tiếu Thương Sinh cũng không để tâm đến cái chết của Ngũ vương tử. Bây giờ điều hắn muốn làm chính là kiên trì phân thân.

Bởi vì chỉ có phân thân, bản tôn của hắn mới có thể nghĩ cách tiến vào nơi đây. Nếu không thì kế hoạch vạn năm phải thất bại.

Mà lúc này, chuyện Tiêu Phàm chém giết Ngũ vương tử giống như ôn dịch đang nhanh chóng truyền khắp thành Thiên Thương Thần, có người khiếp sợ, có người kinh hỉ cũng có người phẫn nộ.

Điều khiếp sợ là ở thành Thiên Thương Thần mà Tiêu Phàm cũng dám chém giết vương tử.

Vui mừng chính là có nhiều người đã từng bị Ngũ vương tử ức hiếp, cuối cùng hôm nay cũng xem như báo được thù.

Còn về phẫn nộ, đó là sau khi Ngũ vương tử chết thì địa vị của những thuộc hạ của hắn đương nhiên xuống dốc không phanh.

Nhưng đây đã là một sự thật mà không thể thay đổi!

Mà lúc này, trong một trang viên khác, bốn người Hắc Mộc lão tổ xuất hiện ở đây. Người ngồi trên chủ tọa không phải là ai khác mà chính là Cổ Thần Phong.

“Một kiếm chém giết sáu đại Chiến Thần, ba bốn mươi Chiến Thần cảnh?” Sắc mặt của Cổ Thần Phong cũng trở nên u ám. Thực lực của Tiêu Phàm vượt xa dự liệu của hắn.

“Cổ các chủ, lẽ nào kẻ này là do Nhược Trần công tử cố ý tìm đến giúp đỡ?” Hắc Mộc lão tổ đột nhiên nói.

“Người giúp đỡ ở đâu mà mạnh như vậy? Vốn dĩ thực lực của hắn không kém gì bản thân Nhược Trần công tử.” Ô Bằng lão tổ không tin nói.

Chỉ là lời nói còn chưa dứt thì đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đồng thanh nói: “Tu La Sơn!”

“Tu La Sơn?” Cổ Thần Phong hơi nhíu mày dường như hắn không muốn là địch của Tu La Sơn.

“Cổ các chủ, kẻ này tám chín phần là người của Tu La Sơn, cũng chỉ có người kế thừa của Tu La Sơn mới có thể cường đại như thế.” Bạch Long lão tổ còn nói thêm.

“Nghe nói truyền thừa của Tu La Sơn lại sắp mở ra. Nếu như hắn là người thừa kế hẳn là nên quay về Tu La Sơn mới đúng.” Cổ Thần Phong có chút nghi hoặc.

Sau đó một chưởng của hắn vỗ trên ghế, lạnh nhạt nói: “Trước tiên đừng đụng đến hắn, tra rõ lai lịch của hắn hẵng nói, có điều có thể gây cho hắn một chút phiền phức. Mặt khác, hiện tại cần phải tìm được Thanh Phong và Xích Vân, buổi đấu giá chỉ còn không đến nửa tháng.”

“Vâng.” Các vị lão tổ gật đầu, trong mắt lóe lên một vòng ngưng trọng.