Vô Thượng Sát Thần

Chương 1864: Biết Đâu Ta Cũng Có Thể



May ngươi không phải là Nhị thúc của ta, nếu không thì ta đã đập chết ngươi rồi.

Lời nói hùng hồn của Tiêu Phàm vang vọng trong hư không. Hắc Mộ lão tổ và Ô Bằng lão tổ nghe thầy vậy thì nhìn Tiêu Phàm đầy kinh ngạc. Tên tiểu tử này đúng là to gan, dám nói chuyện như vậy với Cổ Thần Phong.

Dù Cổ Thần Phong có bị Cổ gia chối bỏ thì vẫn là người của Cổ gia, làm gì có chuyện để ngươi sỉ nhục một cách dễ dàng như vậy?

Sắc mặt Tiêu Phàm vẫn lạnh nhạt như thế, bộ dạng như thể mọi chuyện đương nhiên phải vậy, trong mắt hắn không có khái niêm Cổ gia nào cả.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người khi sinh ra đều bình đẳng, nhưng Tiêu Phàm không cho là mình kém một bậc, Cổ gia có lợi hại đến mấy thì cũng phải nằm sấp khi tới Thiên Địa Lao Ngục mà thôi.

“Hừ! Đúng là tên tiểu súc sinh muốn chết.”

Cổ Thần Phong hừ một tiếc tức giận, đưa tay ra đập tới Tiêu Phàm, trong mắt hắn thì Tiêu Phàm đã là một người chết rồi.

“Nhị thúc, xem ra người vẫn mê chấp bất ngộ.” Cổ Nhược Trần nhíu lông mày, lao tới đứng ngăn ngay phía trước Tiêu Phàm, đưa một chưởng ra đón lấy.

Ầm một tiếng, kết giới trong căn phòng bị chấn động kịch liệt, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Cổ Thần Phong lùi lại hai bước, còn Cổ Nhược Trần thì lùi lại tới ba bước, rõ ràng là chiêu thứ nhất Cổ Thần Phong đã chiếm thế thượng phong, còn việc đây có phải là toàn bộ thực lực của bọn họ hay không thì chỉ có bọn họ mới biết.

“Vì một người ngoài mà ngươi ra tay với ta?” Cổ Thần Phong nhìn Cổ Nhược Trần bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.

“Nếu không có người ngoài là huynh ấy thì ta sớm đã chết rồi, Nhị thúc của ta muốn giết chết ta, lại dựa vào một người ngoài như huynh ấy cứu mạng, ngươi thấy có buồn cười không?”

Cổ Nhược Trần cũng tức giận. Lúc trước Cổ Thần Phong muốn giết hắn, giờ lại nói ra những lời buồn nôn như vậy, mặt đúng là quá dày!

Hắn đương nhiên biết việc Cổ Thần Phong không chịu nhường lại vị trí Các chủ của Vạn Bảo các, thậm chí còn ngầm đối phó với hắn, đuổi hắn ra khỏi giới này, nhưng hắn không ngờ Cổ Thần Phong lại ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Nếu không phải có Tiêu Phàm thì có lẽ Cổ Nhược Trần đã đi theo con đường vạch sẵn của Cổ Thần Phong rồi, làm gì còn cơ hội mà đứng đây nói chuyện.

Trong mắt hắn, một người ngoài như Tiêu Phàm còn đáng giá kết giao hơn cả một người thân ruột thịt như Nhị thúc.

“Ra ngoài chiến một trận đi, đừng làm hỏng đồ trong Vạn Bảo các!” Cổ Nhược Trần nói.

Đã vạch mặt ra như vậy rồi thì chẳng cần phải che giấu điều gì nữa, tốt nhất là giờ dùng thực lực để chứng minh.

Có điều, đây là sàn bán đấu giá, bọn họ đều sở hữu thực lực Chiến Thần cảnh đỉnh phong, nếu bọn họ ra tay thật thì có lẽ toàn bộ sàn bán đầu giá này sẽ bị san thành bình địa cũng không biết chừng.

Hai người này, bất luận là ai thắng cũng đều sẽ tiếp tục tiếp quản Vạn Bảo các, đương nhiên là không muốn nơi đây bị hủy.

Dứt lời, Cổ Nhược Trần liền đi ra ngoài.

“Hắc Mộc, Ô Bằng, giết được bọn chúng thì các ngươi sẽ có được thứ mà mình muốn.” Đôi mắt Cổ Thần Phong ngùn ngụt lửa, trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, nói xong câu đó hắn cũng biến mất theo Cổ Nhược Trần.

Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Tiểu tử, thuật luyện dược của ngươi quả thật lợi hại, nhưng ngươi không nên đắc tội với Nhị gia, vì tương lại của bọn ta, chỉ còn cách phải hi sinh ngươi thôi.” Hắc Mộc lão tổ thở dài, tỏ ra tiếc nuối cho một nhân tài.

“Nói nhiều vô ích, so tài xem thực hư thế nào đi.” Tiêu Phàm lạnh lùng, sắc mặt không hề biến đổi chút nào.

Hắn đương nhiên nhận ra ngọn lửa trong đôi mắt của Hắc Mộc lão tổ, nếu Hắc Mộc lão tổ có thể giết mình thì hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Giống như lúc trước khi hắn cùng Ô Bằng lão tổ ra tay giết chết Thương Huyền lão tổ và Bạch Long lão tổ vậy.

Bởi vì chỉ cần giết chết được Tiêu Phàm là bọn chúng sẽ nhận được thứ mà Cổ Thần Phong đã hứa hẹn.

“Ngươi đã tự tìm đến cái chết như vậy thì đừng trách lão tổ ta lòng dạ độc ác.” Hắc Mộc lão tổ nhíu mắt lại, sắt ý trong lòng càng lúc càng đậm.

Sau đó Tiêu Phàm cũng đám người Ô Bằng đi ra bên ngoài, ra tay ở đây mà hủy hoạn sàn đấu giá thì Cổ Thần Phong sẽ tìm bọn họ gây phiền toái mất.

“Công tử, ta và Vân Hạc sẽ đối phó với chúng.” Kiếm La nói nhỏ bên tai Tiêu Phàm.

“Các ngươi còn hơi kém hơn một chút, nhưng có người đối phó với chúng rồi.” Tiêu Phàm lắc đầu nói, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ẩn ý.

Có người đối phó với bọn chúng?

Kiếm La và Khinh Sở Cuồng không hiểu, lẽ nào còn có người muốn giúp bọn họ sao?

Rõ ràng là không thể nào. Khi đến thành Thiên Thương Thần, số người Tiêu Phàm đắc tội rất nhiều còn số người mà hắn kết giao thì lại rất ít, làm gì còn có ai giúp đỡ bọn họ chứ?

Tiêu Phàm không để ý, nghênh ngang đi ra ngoài sàn đấu giá, bộ dạng như thể đã tính toán kỹ càng rồi.

Khi đám người Tiêu Phàm xuất hiện bên ngoài sàn đấu giá thì Cổ Thần Phong và Cổ Nhược Trần đã đang đánh nhau rồi. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai, gây ra sự chú ý của không ít các tu sĩ xung quanh.

“Đó chẳng phải là các chủ của Vạn Bảo Các và Nhược Trần công tử hay sao? Sao bọn họ lại đánh nhau vậy? Nghe nói họ là chú cháu, hai chú cháu ruột mà lại muốn đối phương chết sao?”

“Bọn họ đúng là chú cháu ruột, nhưng ta nghe nói Nhược Trần công tử sắp trở thành Các chủ của Vạn Bảo Các, Cổ Thần Phong không vui, nên tự nhiên đánh nhau thôi.”

“Cũng đúng, cái thế giới mà người ăn người này, không biết bao nhiêu gia tộc suy tàn nguyên nhân cũng là do tự những người trong gia tộc tàn sát lẫn nhau hay sao?”

Đám đông xì xào bàn tán, bọn họ không dám không dè chừng việc nghị luận Cổ Thần Phong và Cổ Nhược Trần, bởi vì bọn họ không phải là những người dễ đắc tội.

Tiêu Phàm nhìn trận chiến từ trên cao, hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ Cổ Thần Phong đã bước một bước vào Thiên Thần cảnh rồi, Chiến Thần cảnh bình thường không phải là đối thủ của hắn.”

Tiêu Phàm vốn tưởng hắn có thể quét sạch hết các địch thủ Chiến Thần cảnh, nhưng xem ra bây giờ đúng là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.

Nếu như không bại lộ thân phận hoặc là mượn nhờ năng lực của tiểu thiên địa thì có lẽ Tiểu Phàm cũng không nắm chắc được điều gì khi đối mặt với Cổ Thần Phong.

“Tiểu tử, cho ngươi một sự lựa chọn, một là tự mình tự sát hoặc là để lão tổ ra tay?” Giọng nói của Hắc Mộc lão tổ vang lên đầy huênh hoang, cứ nghĩ đến điều kiện mà Cổ Thần Phong đưa ra là hắn lại cảm thấy kích động đến điên cuồng.

“Lão già, ngươi muốn chết à.” Kiếm La nhìn Hắc Mộ lão tổ đầy tức giận, nếu không phải Tiêu Phàm ngăn lại thì có lẽ hắn đã xông lên rồi.

Ngược lại, Tiêu Phàm không hề tức giận, hắn cười tủm tỉm, nhìn Hắc Mộc lão tổ nói: “Hắc Mộc, Ô Bằng, ta cũng có sự lựa chọn dành cho các ngươi, một là thần phục theo ta, hay là chết!”

Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ nghe thấy vậy thì hai con mắt như muốn lồi ra, rõ ràng là tức giận đến cực điểm.

“Kia hình như là Hắc Mộc lão tổ của Hắc Thiên Sơn và Ô Bằng lão tổ của Cổ Yêu Sơn Mạch, tên tiêu tử đó lại dám nói với hai vị lão tổ như vậy sao?”

Không ít ánh mắt bị gây chú ý bởi cuộc đối thoại giữa Tiêu Phàm và đám người Hắc Mộc lão tổ, nhất là khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Phàm không ít người cảm thấy giật mình.

Tên nhóc này đúng là điên cuồng, dám nói chuyện như vậy với hai vị lão tổ.

“Tiểu tử, bản tổ biết thực lực của ngươi rất khá, lúc đó có thể đánh bại được Thanh Vân, nhưng bản tổ muốn giết người thì cũng dễ như trở bàn tay thôi.” Ô Bằng lão tổ cười nhạo, khịt mũi tỏ ra khinh thường Tiêu Phàm.

Bọn chúng rong ruổi khắp Thiên Địa Lao Ngục cả mấy ngàn năm, đã gặp qua vô số đối thủ và sự nguy hiểm, vậy mà bọn chúng vẫn sống sót nên đây đều là những người tồn tại vang danh hiển hách cả.

Mấy ngàn năm qua, chưa từng có ai dám nói chuyện với bọn chúng như vậy cả.

Tiêu Phàm lắc đầu hững hờ. Thực lực của hắn bây giờ đã được nâng lên rất nhiều so với hồi chiến đấu với Thanh Vân lão tổ, thậm chí chỉ còn cách cửu biến Chiến Thần một bước nữa thôi.

Lúc đó nếu như liều mạng giữ lại Thanh Vân lão tổ còn được huống hồ là hiện tại?

“Cổ Thần Phong hứa với các ngươi, để các người rời khỏi giới này phải không?” Tiêu Phầm đột nhiên đổi chủ đề.

“Sao, giờ biết nên sợ rồi à?” Hắc Mộc lão tổ cười điên cuồng, nhưng trong lòng thì hơi trùng xuống.

“Không, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết rằng, yêu cầu của các người ta cũng có thể làm được.” Tiêu Phàm lắc đầu, cười đầy ý vị.