Vô Thượng Sát Thần

Chương 1866: Sức Mạnh Đồng Thuật



Kiếm La và Vân Hạc thấy thế, hai người không chút do dự tiến lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lãnh Đồng.

"Ừm?" Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, đột nhiên cảm thấy, lực huyết mạch Tu La trong thân thể chấn động một cái, vội vàng áp chế ngay.

Nếu để Lãnh Đồng phát hiện, thân phận của mình sẽ bị bại lộ.

Nhìn con ngươi Lãnh Đồng, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy có chút bất an, giống như bị một con mãnh thú hồng hoang nhìn chòng chọc, thân thể có chút không động đậy được.

"Lui ra phía sau!" Tiêu Phàm vội vàng kêu lên, nhưng, Kiếm La cùng Vân Hạc như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục tiến lên, thân thể trở nên có chút cứng ngắc.

Nhìn kỹ, thân thể Kiếm La và Vân Hạc đang khẽ run lên, như gặp chuyện gì đáng sợ.

"Cút!"

Đột nhiên, Lãnh Đồng sát khí nặng nề phun ra một chữ, thân thể Kiếm La và Vân Hạc giống như bị một ngọn núi đánh trúng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra xa.

Hai người như con diều đứt dây, mất đi khống chế đối với cơ thể.

Sở Khinh Cuồng cùng Võ Nhược Phong thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy họ, nhưng vẫn bị một luồng sức mạnh tác động lên thân hai người, hai người chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo ngược.

Như thế bay ngược ra mấy chục trượng, bốn người mới ngừng lại, nhưng trong lòng bọn hắn đều vô cùng sợ hãi, Kiếm La cùng Vân Hạc thậm chí sợ hãi ra mặt.

Tiêu Phàm nhìn qua hai người một chút, phát hiện sắc mặt họ tái nhợt, mồ hôi hột trên trán lớn như hạt đậu lăn xuống, cả người mất hồn.

"Ánh mắt của hắn thật đáng sợ!"

Trong lòng mọi người chấn động một cái, không ít người nhìn con ngươi Lãnh Đồng, sâu trong nội tâm dâng lên một luồng sợ hãi.

Mọi người thực sự không thể tưởng tượng, tại sao con người lại sở hữu đôi mắt đáng sợ như vậy.

"Công tử cẩn thận, ánh mắt của hắn rất đáng sợ!" Kiếm La dùng chút sức lực cuối cùng của thân thể nhắc nhở Tiêu Phàm, sau đó thân thể mềm nhũn, không chịu đựng được nữa.

Con mắt? Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng nghi ngờ, hắn nhớ Cổ Nhược Trần nói qua, thực lực của Lãnh Đồng không phải đáng sợ nhất trong những người thừa kế của núi Tu La.

Nhưng, ánh mắt của hắn, ngay cả người thừa kế đầu tiên Thần Vô Tâm cũng không sánh bằng, bây giờ xem ra, chuyện đúng là như thế rồi.

"Tu La Sơn Thần Nhãn thật là lợi hại!" Con ngươi Tiêu Phàm hơi nheo lại, lần nữa quay đầu nhìn Lãnh Đồng, lại phát hiện con ngươi Lãnh Đồng đã biến thành màu đỏ ngầu.

Vả lại, phía sau Lãnh Đồng xuất hiện một ma ảnh to lớn, ma ảnh kia Tiêu Phàm rất quen thuộc, chính là ma ảnh Tu La.

Bản thân hắn có thể cho hiện lên ma ảnh Tu La ra ngoài, nhưng Lãnh Đồng thì khác, hắn muốn ai thấy thì chỉ có người đó thấy.

"Tiêu điện chủ, cẩn thận Đồng Thuật của Lãnh Đồng!" Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai Tiêu Phàm.

Chủ nhân của giọng nói này không ai khác, chính là Tiếu Thiên Tà, lúc này, ở phía xa, Tiếu Thiên Tà đang đứng đấy lẳng lặng quan sát trận chiến này, cũng chỉ có hắn, mới biết được thân phận thật sự của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không quay đầu lại, ngược lại chăm chú nhìn Lãnh Đồng, Tu La Thần Nhãn, bản thân hắn cũng có, nhưng thật sự không làm được đến bước này như Lãnh Đồng.

Chỉ với Đồng Thuật đã có thể uy hiếp Kiếm La cùng Vân Hạc hai đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, khiến họ không có chút phản kháng, điều này, đoán chừng là trong cùng thế hệ, không ai có thể vượt qua Lãnh Đồng.

Vả lại, Tiêu Phàm hoàn toàn không nhìn thấu được tu vi của Lãnh Đồng, điều này cũng chứng minh được sự cường đại của Lãnh Đồng.

Nhưng, chỉ dựa vào ma ảnh Tu La mà đã muốn dọa Tiêu Phàm, đó là điều không thể.

Đừng nói bản thân Tiêu Phàm cũng có ma ảnh Tu La, cho dù không có, tâm tính và linh hồn lựcs của hắn, cũng không sợ ma ảnh Tu La.

Mấy phút sau, Lãnh Đồng chỉ cách Tiêu Phàm khoảng hai ba mươi trượng, ma ảnh Tu La kia cao trên trăm trượng uy hiếp càng ngày càng lớn cho Tiêu Phàm.

Một luồng lực trùng kích mãnh liệt khó hình dung được, không ngừng đánh thẳng vào Thần cung của hắn.

Đại khái, Tiêu Phàm đã hiểu được sức mạnh Đồng Thuật của Lãnh Đồng, thì ra là một loại linh hồn công kích, trong sự uy áp mạnh mẽ của linh hồn này, người bình thường thật sự không phải là đối thủ.

"Chết!"

Thấy Tiêu Phàm không nhúc nhích, Lãnh Đồng tưởng rằng Tiêu Phàm bị dọa sợ, trong nháy mắt, một đạo kiếm giận dữ chém vào Tiêu Phàm.

"Công tử cẩn thận!" Xa xa Võ Nhược Phong kêu to, nhưng Tiêu Phàm vẫn không nhúc nhích, như người mất hồn.

Lúc nhát kiếm chém tới gần Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đột nhiên động đậy, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đúng lúc tránh được nhát kiếm này.

Không ít người đổ mồ hôi lạnh vì Tiêu Phàm, nhất là những người biết thân phận Lãnh Đồng, bọn hắn cho rằng Tiêu Phàm nhất định chết, không nghĩ rằng Tiêu Phàm đã thành công tránh được.

"Có vẻ như Đồng Thuật cũng không có gì đáng sợ." Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nói. "Có lẽ, đây chưa phải thực lực Đồng Thuật thực sự của hắn."

Nếu Đồng Thuật của Lãnh Đồng chỉ có sức mạnh ít như vậy, Tiêu Phàm đúng là không cần phải e ngại, thậm chí cũng có thể giết hắn.

Nhưng Đồng Thuật đã có thể làm cho Cổ Nhược Trần cùng Tiếu Thiên Tà đều đối đãi trịnh trọng, chắc chắn sẽ không hề đơn giản.

Chỉ là Tiêu Phàm đang nghĩ, Đồng Thuật của Lãnh Đồng có thể thi triển thành lực nghiệp hỏa không?

"Vậy mà tránh được?" Lãnh Đồng có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, thậm chí có chút khát máu, khinh thường nói: "Sức mạnh linh hồn của Thần Dược Sư quả nhiên không tệ, đáng tiếc..."

Giọng nói vừa dứt, con ngươi đỏ ngầu của Lãnh Đồng đột nhiên hiện ra một điểm đen, điểm đen như một vòng xoáy quỷ dị, ngay cả tia sáng cũng có thể hút vào.

"Địa Ngục Tu La."

Trong lòng Lãnh Đồng quát nhẹ, ma ảnh Tu La phía sau hắn biến hóa, hóa thành một mảng trời màu đen bao phủ bốn phía, Tiêu Phàm muốn trốn, nhưng cảm thấy thân thể không chịu sự sai khiến.

Một thoáng, đột nhiên điểm đen trong con ngươi màu đỏ bắn ra, hóa thành hai vầng khuyết to lớn màu đen, hòa thành một thể với bốn phía tối đen.

Tiêu Phàm cảm nhận được hai luồng sức mạnh sắc bén đang bao phủ hắn, nếu như bị hai luồng sức mạnh này quét trúng, cho dù là hắn, cũng khó thoát khỏi cái chết.

"Vậy mà không phải là huyễn cảnh?" Lông mày Tiêu Phàm chau lại, từng suy nghĩ lướt qua trong đầu, chân đạp kiếm bộ nhanh chóng di chuyển, tránh né sự chém giết của hai luồng sức mạnh.

Dù hắn đã đoán được sức mạnh mắt Tu La của Lãnh Đồng không chỉ như vừa rồi, nhưng cũng không nghĩ tới mắt Tu La lại mạnh đến vậy.

Dung hợp công kích vật lý cùng linh hồn công kích thành một thể, dù là Thần tu hay là Thể tu, cũng không thể chịu nổi dưới một kích của hắn.

Sức mạnh của Đồng Thuật là siêu việc Chiến Thần cảnh, vượt cả lực Áo Nghĩa, tránh là điều không thể.

Nhưng lấy thân thể cố chịu đựng, vậy khẳng định không chịu đựng nổi.

Lát sau, một ý nghĩ hiện ra trong đầu Tiêu Phàm, nếu đã là sức mạnh của siêu việt Chiến Thần cảnh, vậy dùng sức mạnh siêu việt của Chiến Thần cảnh để cản lại, chắc không có vấn đề.

"Ngự!" Trong lòng Tiêu Phàm quát nhẹ, đầu ngón tay hiện ra một vòng xoáy nhỏ thuận theo chiều kim đồng hồ.

Vòng xoáy nhỏ từ từ lớn lên, bao phủ xung quanh Tiêu Phàm, một khắc sau, điều khiến Tiêu Phàm kinh ngạc xảy ra, lúc hai luồng sức mạnh đáng sợ va chạm với vòng xoáy màu đen, không ngờ tất cả lại bị vòng xoay bào mòn.

Không chỉ như vậy, còn nuốt chửng luôn luồng sức mạnh kia, rồi chuyển hóa thành một luồng sức mạnh kỳ lạ thâm nhập vào cơ thể hắn, sau đó dọc theo kinh mạch của mình hội tụ tại đôi mắt.

Tiêu Phàm hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt của hắn cảm thấy nhói đau, con ngươi cũng chầm chậm biến thành màu máu.

"Chẳng lẽ?" Con ngươi Tiêu Phàm có chút co rụt lại, trong nháy mắt một ý nghĩ hiện lên trong đầu, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, nói: "Nếu thật là như vậy, vậy ta phải cảm tạ Lãnh Đồng rồi."