Vô Thượng Sát Thần

Chương 1870: Mời



Không biết qua bao lâu, Tiêu Phàm mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó vội vàng ngồi xếp bằng, cảm nhận được sự thay đổi của bản thân.

Khiến hắn vui mừng chính là, thân thể của mình cũng không có khác biệt quá lớn, khác biệt duy nhất chính là hắn cảm giác cặp mắt của mình có chút thay đổi.

"Thật đáng sợ, về sau vẫn là không nên thử dùng ngoại lực để kích thích Đồng Thuật thức tỉnh. Quá nguy hiểm." Tiêu Phàm thở sâu, bình phục suy nghĩ một chút.

Giờ phút này, thỉnh thoảng đôi mắt của hắn vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, nghĩ đến hành động trước đó, Tiêu Phàm không khỏi hoảng sợ.

Một lúc lâu sau, Tiêu Phàm mới lấy lại tinh thần. Hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu, trong quá trình hôn mê, hắn chỉ cảm thấy đau đớn, hoàn toàn không cảm nhận được những vật khác ở chung quanh.

Cũng may, hắn tiến vào trong tiểu thiên địa tu luyện, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện khó tưởng tượng gì nữa.

"Tiểu Hắc, ra đi." Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, cách hắn không xa, một cái đầu nhỏ nhô ra, sau đó, rất nhanh lại chìm vào trong lòng đất.

Rất lâu sau đó, chung quanh vẫn không có động tĩnh gì.

"Ta đã nhìn thấy ngươi, còn không ra, ngươi nên nghĩ đến hậu quả." Tiêu phàm lại nói, trong giọng nói lộ ra sự uy hiếp rõ ràng.

Phù một tiếng, một bóng đen từ mặt đất xuyên lên. Ngay sau đó, một con rồng nhỏ màu đen xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, con rồng nhỏ này dĩ nhiên chính là Cửu Âm Thần Long.

Chỉ là Tiêu Phàm quen gọi nó là Tiểu Hắc mà thôi. Cửu Âm Thần Long vô cùng khó chịu, nhưng cũng không làm gì được Tiêu Phàm.

"A, ngươi cũng đã khôi phục lại đến cửu biến Chiến Thần?" - Tiêu Phàm ngạc nhiên đánh giá Cửu Âm Thần Long. Ánh mắt kia thật khiến Cửu Âm Thần Long run sợ.

"May mắn, may mắn thôi." Cửu Âm Thần Long cười ha ha, nó thật sợ Tiêu Phàm luyện hóa nó luôn.

"Ta không ăn ngươi, có cần sợ ta như vậy không?" Tiêu Phàm hung hăng trừng mắt nhìn tên nhóc con này một chút. Đừng nhìn giọng nó non nớt, nhưng tuyệt đối là loại xấu bụng, hung ác, còn xấu xa hơn cả bọn Thạch Thánh, Sở Phàn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm lại có hơi hoài niệm hai người Thạch Thánh cùng Sở Phàn. Mặc dù bọn hắn thường xuyên gây rắc rối, nhưng thời điểm quan trọng cũng rất đáng tin cậy.

Đúng lúc này, tại sâu trong một khu rừng của Chiến Hồn đại lục, một thanh niên đi chân đất đột nhiên hắt hơi một cái, mắng thầm: "Tên khốn kia đang mắng ta."

"Nói không chừng là nhớ ngươi đó." Một thạch nhân trên lưng người thanh niên nói.

"Ai, ta chính là mệnh lẻ loi hiu quạnh. ai cần ta chứ. Vẫn nên tranh thủ thời gian làm xong việc lão già kia giao. Bằng không, chúng ta lại không được yên thân." Thanh niên thở dài, dáng vẻ như đã nếm trải đủ mọi khó khăn trong đời người.

"Sớm biết vậy, ta nên cùng Tiêu Phàm rời đi. Đỡ phải theo ngươi chịu khổ ở nơi này. Mấy năm nay, chúng ta đi hết mấy cổ địa lớn, không biết rốt cuộc lão già kia muốn làm cái gì." Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng thầm thì.

"Tiếp tục làm việc, nói nhiều rồi lại mệt mỏi." Người thanh niên lại nói, sau đó giọng nói trở nên trầm xuống.

Bên trong tiểu thiên địa, Cửu Âm Thần Long nghe được lời Tiêu Phàm nói, trong lòng không khỏi thầm mắng không ngừng: “Ngươi không ăn ta, nhưng ngươi một mực chèn ép ta. Sao có thể không sợ ngươi đây?”

Cũng khó trách Cửu Âm Thần Long nghĩ như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Phàm đều không có chuyện tốt lành gì. Lần trước luyện đan đã tiêu hao mấy luồng khí long mạch của nó.

Tiêu phàm cũng lười cùng hắn nói nhảm, lại nói: "Ngươi giành chút thời giờ, thay ta sửa sang lại nơi này, ta muốn xây một tòa thành trì, chu vi khoảng vạn dặm là được rồi."

"Chu vi vạn dặm?" Cửu Âm Thần Long không khỏi hít một hơi lạnh, lập tức hét lớn: "Ngươi đây là bóc lột lao động trẻ em, ta không phục."

"Còn lao động trẻ em gì chứ, ngươi cũng là lão quái vật mấy ngàn tuổi rồi." Tiêu phàm khinh bỉ nói, lập tức cười ha ha: "Ngươi chỉ cần thay đổi địa hình núi sông một chút là được, trở về rồi ta tìm người tới giúp ngươi."

"Ngươi có lòng tốt như vậy sao?" Cửu Âm Thần Long rõ ràng không tin.

"Bụp!" Tiêu phàm trực tiếp cốc đầu nó, nói: "Đây là cái giá ngươi phải trả vì hoài nghi ta. Cho ngươi nửa năm, đừng có lười biếng đấy."

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm biến mất khỏi tiểu thiên địa. Chỉ có Cửu Âm Thần Long buồn bực đứng đó không ngừng giận mắng.

Tiêu Phàm vừa mới xuất hiện ở trong sân, Sở Khinh Cuồng cùng Kiếm La đã đi đến, nói: "Công tử, ngươi rốt cục ra rồi, đã sắp bảy ngày rồi."

"Có chuyện gì không?" Tiêu Phàm duỗi lưng một cái, nói: "Có phải có người mời ta đi làm chút chuyện gì đó không?"

"Công tử, ngươi thật đúng là liệu sự như thần." Kiếm la không khỏi giơ ngón tay cái lên với Tiêu Phàm, thuận tiện nịnh nọt Tiêu Phàm một chút.

Tiêu Phàm thiếu chút nữa không nhịn được mà đạp cho hắn một cái, cười mắng: "Kiếm La, ngươi mà cũng học được nịnh hót à, xem ra người đều sẽ thay đổi."

"Ai cũng sẽ thay đổi, nhưng Kiếm La vĩnh viễn là thuộc hạ trung thành nhất của công tử." Kiếm La cười ha ha mà nói.

"Nói đi, chuyện gì?" Tiêu Phàm cũng lười cãi cọ với hắn.

Kiếm La mỉm cười, lấy thiếp mời ra, còn có một khối lệnh bài màu vàng óng, trên lệnh bài có khắc hai con Kim Long, bên trên còn viết một chữ lớn, cứng cáp, hữu lực: Thần!

"Tiếu Thương Sinh tìm ta?" Tiêu Phàm liếc mắt là nhận ra nguồn gốc của lệnh bài này, có chút ngoài ý muốn.

Hắn biết Tiếu Thương Sinh sẽ tìm hắn, nhưng mà không ngờ sẽ trực tiếp cho hắn một khối Thần Chủ lệnh bài để đi gặp hắn, có cái lệnh bài này, tất nhiên sẽ một đường thông thuận.

"Vâng, ba ngày trước, Tiếu Thương Sinh phái người đến tìm công tử, muốn mời ngươi, nhưng ngươi không ở đây. Sau đó lại đưa khối Kim Lệnh này tới." Kiếm La giải thích.

Tiêu Phàm tiếp nhận lệnh bài cùng thiếp mời, nhìn thoáng qua nội dung trên thiếp mời, không khỏi nhíu mày, tự nhủ: "Tiếu Thương Sinh cũng quá nhiệt tình rồi?"

"Cũng không phải nhiệt tình. Ta đã cố ý đi nghe ngóng một chút, nghe nói mấy vị Thần Dược Sư đều có được lệnh bài này. Có thể gặp Tiếu Thương Sinh bất cứ lúc nào." Sở Khinh Cuồng bổ sung một câu.

"Ồ?" Tiêu Phàm lại có chút kinh ngạc.

Nếu như không phải đặc biệt đối đãi mình thì tốt, Tiêu Phàm chỉ sợ được Tiếu Thương Sinh đặc biệt đối đãi. Quá nhiệt tình, ngược lại sẽ khiến hắn cảm thấy khó thích ứng.

"Đoán chừng là Trường Sinh đan có chút hiệu quả, cho nên muốn tìm ngươi luyện chế thêm Trường Sinh đan." Sở Khinh Cuồng cười nói.

"Vậy cũng chưa hẳn." Tiêu Phàm lắc đầu, ngưng trọng nói: "Ta nghe nói, Tiếu Thương Sinh là người đa nghi bẩm sinh. Trên đời này, hắn chỉ tin tưởng chính mình, sẽ không tin tưởng một viên đan dược, lại càng không cần phải nói đến ta."

Dừng một chút, Tiêu Phàm lại nói: "Huống chi, viên Trường Sinh đan kia, không quá hiệu quả với Tiếu Thương Sinh, thậm chí sẽ làm bị tổn thương đến linh hồn của hắn."

"Trường Sinh đan kia có độc?" Mấy người Kiếm La kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm. Họ còn không biết Tiêu Phàm tới đây là để giết Tiếu Thương Sinh. Nghe được Tiêu Phàm muốn hại Tiếu Thương Sinh, trong lòng tất nhiên không sao bình tĩnh được.

"Không có độc." Tiêu Phàm lắc đầu: "Nếu như linh hồn cùng thân xác phù hợp, tất nhiên là có lợi không có hại, nhưng nếu linh hồn cùng thân xác không phù hợp, Trường Sinh đan cũng không khác gì độc dược."

"Vậy sao trước đó công tử còn cố ý để Cổ Nhược Trần tuyên truyền, là ngươi luyện chế ra Trường Sinh đan?" - Kiếm La càng thêm kinh ngạc: "Nếu như Tiếu Thương Sinh biết là công tử luyện chế, tất nhiên sẽ tìm công tử gây sự."

"Cho nên trên tay của ta mới có tấm thiếp mời này." Ánh mắt Tiêu Phàm sắc bén và ác liệt.

Kiếm La mới đầu còn hơi nghi hoặc một chút, sau đó sợ hãi nhìn Tiêu Phàm. Võ Nhược Phong cùng Vân Hạc cũng đồng thời lấy lại tinh thần. Võ Nhược Phong còn run giọng nói: "Công tử, chắc không phải là ngươi đến để giết Tiếu Thương Sinh chứ?"

Trước đây, khi Tiêu Phàm nói với bọn họ: "Đi giết Thiên thần", bọn họ còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang nói đùa. Không ngờ rằng, Tiêu Phàm thật sự đến giết Tiếu Thương Sinh.

Mấy người nuốt nước miệng, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.

"Sợ thì các ngươi cứ đi đi thôi. Sở huynh theo ta đến Thần Cung một chuyến." - Tiêu Phàm ngược lại vô cùng bình thản mà nói. Có mục tiêu, hắn liền không sợ hãi.