Vô Thượng Sát Thần

Chương 1872: Thông Tâm Thần Nhãn



Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng đi theo Tiếu Thiên Cơ vòng qua dãy cung điện rộng lớn. Rất lâu sau đó, rốt cục xuất hiện trong một khu vườn thanh nhã lại độc đáo. Trong Thần Cung, khu vườn này cũng là có một phong cách riêng.

"Mời." Tiếu Thiên Tà ra hiệu mời Tiêu Phàm vào.

Tiêu Phàm cũng không khách khí. Nếu như Tiếu Thiên Tà muốn đối phó với mình, cùng lắm thì trực tiếp rời đi là được.

Sở dĩ hắn tin tưởng Tiếu Thiên Tà, chủ yếu là bởi vì đã kinh lịch qua Tiếu Thiên Tà, cùng Thần Quỷ Đoạt Hồn Phù trên người hắn. Nhưng chỉ bằng điểm này còn chưa đủ để Tiêu Phàm liều mạng.

Quan trọng nhất là, từ khi Tiếu Thiên Tà xuất hiện, cảm giác bất an sâu trong lòng Tiêu Phàm giảm bớt không ít.

Ít nhất, từ điểm này cho thấy, Tiếu Thiên Tà cũng không có ý muốn hại mình.

Tiến vào khu vườn trang nhã, trong nháy mắt mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Phàm. Người đến không nhiều, bao gồm cả Tiếu Thiên Tà cũng chỉ có năm người, bốn nam một nữ.

Tiêu Phàm nhận ra một người trong đó, chính là Lục vương tử đã bị hắn phong ấn tu vi trước đó. Nhưng ánh mắt Tiêu Phàm lại nhìn tới một người thanh niên mặc áo bào trắng.

Người thanh niên mặc áo bào trắng có nước da trắng nõn, lộ ra một vẻ đẹp nhẹ nhàng, mặt như ngọc quan, anh tuấn phi phàm. Mỗi cử chỉ đều mang theo phong cách, thái độ của người có quyền thế.

Người này không phải ai khác mà chính là Tiếu Thiên Cơ.

Có điều hắn cũng cảm nhận được mấy ánh mắt sắc bén. Ngoại trừ Tiếu Thiên Cơ cùng nữ tử bên ngoài kia, hai người khác đều lộ ra ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo, kém chút không nhịn được mà xông lên.

"Lão Bát, tại sao lâu vậy ngươi mới đến. Chúng ta đã chờ ngươi rất lâu."

"Không phải nói mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta tụ tập sao? Sao ngươi còn mang theo người ngoài đến?”

"Nếu như không liên quan thì cũng thôi đi. Nhưng có vài người gan to bằng trời, giết huynh đệ tỷ muội chúng ta, rõ ràng là muốn chết!"

Hai người Lục vương tử châm chọc khiêu khích. Không chút che giấu ý định giết người. Nếu như người dẫn Tiêu Phàm tới không phải là Tiếu Thiên Tà, có khi bọn hắn đã nhào tới rồi.

"Tiếu Thiên Cơ, xin chào Kiếm huynh." Tiếu Thiên Cơ lạnh nhạt nhìn ba người Lục vương tử một chút. Hai người vội vàng ngậm miệng không nói, sau đó lại quay đầu hơi cúi người với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, nói: "Đại vương tử khách khí, không biết ngươi tìm ta là có việc gì?"

"Trước đó ta đã nói với ngươi, chúng ta có một mục tiêu chung, không phải sao?" Tiếu Thiên Cơ mỉm cười, ra hiệu bảo Tiêu Phàm ngồi xuống.

Trong lòng Tiêu Phàm ngưng lại, bây giờ hắn đã có thể hoàn toàn chắc chắn, người viết lá thư đó, nhất định là Tiếu Thiên Cơ.

Hắn tìm mình không chỉ là thảo luận về mục tiêu này mà thôi, chắc chắn là có một ít kế hoạch.

Tiêu Phàm quan sát thấy Tiếu Thiên Cơ không có biểu hiện khác thường nào, huyết khí tràn đầy, tinh thần sung mãn, rõ ràng đang ở trạng thái đỉnh phong, điểm này hoàn toàn khác biệt với những người khác.

Những người khác nghĩ đủ mọi cách tránh bị Tiếu Thương Sinh đoạt xá, cố ý khiến thân thể bị thương, hoặc là áp chế tu vi.

Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm càng cảm thấy hứng thú với Tiếu Thiên Cơ. Hiển nhiên, Tiếu Thiên Cơ không có định trốn tránh Tiếu Thương Sinh đoạt xá, mà đã sớm chuẩn bị để đối phó lại.

"Xin lắng tai nghe." Tiêu Phàm cũng không khách khí, ngồi xuống một chiếc ghế kế bên.

Vẻ mặt mấy người Lục vương tử trầm xuống. Bọn hắn không biết vì sao Tiếu Thiên Cơ lại khách khí với Tiêu Phàm như thế, lúc này, Tiếu Thiên Tà truyền âm cho mấy người nói: "Hắn đã sớm biết quan hệ giữa chúng ta, không có chuyện gì to tát hết."

Hai người Lục vương tử kinh ngạc, mặt đỏ bừng. Hóa ra họ giận dữ mắng mỏ Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng chỉ coi bọn họ là thằng hề.

Có điều, bọn hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, mình quả thật không có tâm tư báo thù cho Ngũ vương tử. Dù sao bọn hắn không phải huynh đệ ruột, thậm chí còn là kẻ thù.

"Xin lỗi." Tiếu Thiên Cơ nhìn Tiêu Phàm, hơi cúi người.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được trong đôi mắt của Tiếu Thiên Cơ, có tia sáng kỳ lạ đang dịch chuyển.

"Đồng Thuật?" Tiêu Phàm sầm mặt lại, hắn không nghĩ tới Tiếu Thiên Cơ cũng có được Đồng Thuật. Trong tích tắc, Tiêu Phàm cảm giác mọi chuyện của mình đều bại lộ trong mắt Tiếu Thiên Cơ.

Nếu như Tiếu Thiên Cơ không nói xin lỗi trước đó, có lẽ Tiêu Phàm đã sớm ra tay.

Tiêu Phàm khẽ cắn môi duy trì trong thời gian uống cạn nửa chén trà, tia sáng trong mắt Tiếu Thiên Cơ mới biến mất, cảm thấy có hơi kiệt sức.

"Lão đại, thế nào?" Tiếu Thiên Tà hỏi.

Điều này khiến Tiêu Phàm hơi kinh ngạc. Dường như giữa huynh đệ họ cũng không có tình nghĩa gì. Vì sao Tiếu Thiên Tà lại tôn trọng Tiếu Thiên Cơ như thế?

“Thông Tâm Thần nhãn của ta cũng nhìn không thấu Kiếm huynh." Tiếu Thiên Cơ nhìn Tiêu Phàm một lúc, cười đến đắng chát.

"Thông Tâm Thần nhãn?" Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Tiếu Thiên Cơ. Hiển nhiên, hắn không nghĩ tới Tiếu Thiên Cơ lại biết môn Đồng Thuật này.

Nghe đồn Thông Tâm Thần nhãn có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, biết được suy nghĩ trong lòng họ, thậm chí có thể phát hiện dấu hiệu của những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai của họ, cũng chính là cái gọi là đoán trước tương lai.

Giờ Tiêu Phàm mới hiểu ra vì sao Tiếu Thiên Cơ có thể biết một vài chuyện của mình, có lẽ hắn từng quan sát mình từ xa.

Nếu là trước kia, Tiêu Phàm sẽ không tin Tiếu Thiên Cơ có thủ đoạn này, nhưng bây giờ Tiêu Phàm có tin một chút.

Mặc dù uy lực của Thông Tâm Thần nhãn không quá mạnh, nhưng có thể đón may mắn đẩy nguy hiểm, vào một vài thời điểm quan trọng, có thể cứu mạng hắn.

"Đây chỉ là chiêu trò vặt vãnh mà thôi." Tiếu Thiên Cơ lắc lắc đầu nói. Trong lòng hắn lại vô cùng ngạc nhiên. Trước kia, hắn còn có thể nhìn thấu một chút suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, nhưng bây giờ, lại chỉ có thể phát hiện một chút hơi thở mà thôi.

Tiếu Thiên Tà cùng nữ tử kia có vẻ thất vọng. Vốn dĩ họ còn hy vọng lấy năng lực của Tiếu Thiên Cơ có thể đoán được chút ít về tương lai

"Ta lại bốc cho Kiếm huynh một quẻ." Tiếu Thiên Cơ không hề từ bỏ, lại tiếp tục nói.

Bốc một quẻ? Vẻ mặt Tiêu Phàm hơi kỳ quái, có cảm giác mình quay lại kiếp trước. Nếu như Tiếu Thiên Cơ không nổi tiếng ở bên ngoài, Tiêu phàm nhất định sẽ cho rằng hắn là kẻ lừa đảo.

Lúc này, trong tay Tiếu Thiên Cơ bỗng xuất hiện quầng sáng ngũ sắc, vô cùng lóa lóa mắt, hấp dẫn ánh mắt người khác.

"Thiên Cơ Bàn!" Sở Khinh Cuồng kinh ngạc kêu lên.

Tiêu Phàm cũng mất bình tĩnh. Nghe đồn Thiên cơ bàn có thể đo lường tính toán thiên cơ. Vậy mà Tiếu Thiên Cơ lại có được chiến hồn như vậy?

Có điều, nghĩ đến trước kia, Tiếu Thiên Long và Tiếu Thiên Hoàng đều có được chiến hồn là Thiên Long và Thiên Hoàng, Tiếu Thiên Cơ có được chiến hồn Thiên Cơ Bàn dường như cũng không phải chuyện gì kì lạ. Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cũng bình tĩnh lại.

Tiếu Thiên Cơ triệu hồi ra Thiên Cơ Bàn, một lần nữa vận chuyển Thông Tâm Thần nhãn. Quầng sáng ngũ sắc đan xen vào nhau, từng vệt sáng nhanh chóng hiện lên.

Đám người Tiêu Phàm không hề quấy rầy, ngược lại lẳng lặng nhìn.

"Phụt!" Đột nhiên, Tiếu Thiên Cơ phun ra một ngụm máu tươi, tia sáng bao quanh Thiên Cơ Bàn chớp mắt liền biến mất, thân thể của hắn cũng ngã về phía sau.

"Đại ca." Lục vương tử vội vàng đỡ lấy Tiếu Thiên Cơ, vẻ mặt lo lắng.

Mấy người Tiếu Thiên Tà cũng kinh ngạc không thôi. Bọn hắn chưa bao giờ thấy Tiếu Thiên Cơ xem bói mà bị thương. Đây là lần đầu tiên.

"Ta không sao." Tiếu Thiên Cơ đứng dậy, nhưng vẻ mặt hơi nhợt nhạt. Hắn lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Tiêu Phàm nói: "Tại hạ bất tài, chỉ miễn cưỡng nhìn ra một chút về tương lai của các hạ."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Tiếu Thiên Cơ lại vô cùng kinh hãi: "Vậy mà vẫn không tính ra được số mệnh của hắn. Hơn nữa, còn khiến mình bị cắn trả. Nếu không phải trên người người này có pháp bảo thì chính là có bí mật khó lường."

Bao nhiêu năm nay, từ khi có được Thiên Cơ Bàn cùng Thông Tâm Thần Nhãn, Tiếu Thiên Cơ chưa bao giờ nhìn không thấu một người. Tiêu Phàm xem như là người duy nhất.

"Xin lắng tai nghe." Tiêu Phàm nhìn Tiếu Thiên Cơ với ánh mắt đầy nghi hoặc, nói.

"Kiếm huynh có bạn cũ đến tìm, chuyện trong lòng ngươi, e là sẽ có chút phiền phức." Tiếu Thiên Cơ hít sâu một hơi rồi nói.