Đám người nhìn thấy huyết sắc thần hồng phóng ra, con ngươi run lên bần bật, đây thực sự là một một kích của tu sĩ Chiến Tông cảnh thi triển ra sao?
Chu Văn Bác là Hoàng Thành Thập Tú, hơn nữa là cao thủ xếp hạng thứ sáu, thậm chí ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của Tiêu Phàm?
- Oanh!
Một tiếng vang trên không thật lớn, huyết sắc thần hồng nổ tung, không khí khủng bố quét ngang tứ phương, băng tuyết dưới đất trong nháy mắt bị quét sạch sành sanh, lộ ra cả thềm đá.
Tu sĩ vây xem cũng bị làn sóng này đánh cho thất điên bát đảo, không ít người miệng phun máu tươi, lục phủ ngũ tạng bị chấn thương.
Đây chỉ là dư chấn để lại thôi, nếu như chính diện đối kháng một kích này, không biết trong đó sẽ hung hiểm nhường nào.
Hồi lâu, mọi người mới hồi phục lại tinh thần nhìn một thân ảnh máu me đầm đìa nằm giữa trận, cả đám đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Sát ý thật đáng sợ! Thực lực thật đáng sợ!
Đám người nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, trong lòng rung động không thôi. Khó trách hắn đối mặt với Chu Văn Bác cũng không sợ hãi nào, cỗ sát ý kia thiêu đốt đất trời, đông kết càn khôn, khủng bố tới cực điểm.
- Hắn vẫn chưa chết!
Có người kêu lên sợ hãi, đám người nhìn lại, thấy ngực Chu Văn Bác còn đang nhảy lên, mặc dù nhịp đập rất chậm, nhưng không có chết.
Chẳng qua, khi bọn hắn nhìn về phía giữa trận, lại phát hiện nơi đó ngoài Tiêu Phàm ra, còn một đạo thân ảnh khác.
- Ngươi muốn cản ta?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng quét qua đạo thân ảnh kia, trong lòng sát ý càng tăng thêm so với ban nãy.
- Hắn muốn ra tay với cả Tam Hoàng Tử à?
Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, trong lòng rung rung mãnh liệt.
Không sai, thân ảnh đứng trước Tiêu Phàm cùng Chu Văn Bác chính là Tuyết Ngọc Long. Trước đó nếu như hắn không kịp thời xuất thủ, Chu Văn Bác chắc chắn đến hài cốt cũng không còn!
- Các hạ, chỗ nào tha được thì nên tha.
Hai mắt Tuyết Ngọc Long khẽ híp một cái.
Trong lòng hắn cũng vô cùng khó chịu, thậm chí có chút hối hận. Vốn cho rằng Chu Văn Bác có thể giết chết Tiêu Phàm, nào biết được, Chu Văn Bác ngược lại suýt bị Tiêu Phàm giết chết.
Nếu biết trước như thế, hắn nhất định sẽ không chọn đứng về phía Chu Văn Bác.
- Ngươi lấy thân phận là Tam Hoàng Tử Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, hay là lấy thân phận Tuyết Ngọc Long?
Tiêu Phàm híp hai mắt, sát ý trên người cũng không hề giảm.
- Khác nhau chỗ nào sao?
Tuyết Ngọc Long cười nhạt một tiếng, bộ dáng cao cao tại thượng. Hắn biết rõ, bây giờ muốn lôi kéo Tiêu Phàm là không thể nào, chỉ có thể tận lực cố gắng bảo hộ Chu Văn Bác.
Tiêu Phàm ngữ khí rất bình tĩnh, lại lộ ra một loại hàn ý thấu xương.
Tuyết Ngọc Long hai mắt khẽ híp, sau đó đột nhiên cười lên, đùa đùa nói:
- Vậy với thân phận Tuyết Ngọc Long thì sao?
- Ai chống lại ta, ta giết!
Tiêu Phàm nhàn nhạt phun ra một câu.
Như một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, đám người hết thảy đều lộ vẻ ngạc nhiên, tiểu tử này thật là cuồng vọng, lại dám nói ra như vậy, chẳng lẽ hắn muốn giết cả Tam Hoàng Tử sao?
Mọi người đều biết Tiêu Phàm bá đạo, tùy tiện, không ai bì nổi.
Ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều này, ai dám nói giết Tuyết Ngọc Long? Coi như Tiêu Phàm ngươi dám nói, cũng chưa chắc làm được.
Tuyết Ngọc Long là ai, xếp hạng thứ ba trong Hoàng Thành Thập Tú, đến gần thực lực vô hạn Chiến Vương cảnh, cũng là nhân vật có hi vọng đột phá Chiến Vương cảnh nhất.
- Ha ha ha.
Tuyết Ngọc Long tùy hứng cười lớn, tựa như nghe được trò cười lớn nhất trên đời này, nụ cười chậm rãi ngưng kết, biến thành băng lạnh:
- Ngươi cho rằng đánh bại Chu Văn Bác, liền có thể là đối thủ của ta?
Đám người nghe vậy, cũng lập tức cười lên, trong mắt là vẻ trào phúng cùng khinh thường.
Nhưng mà, con ngươi Tiêu Phàm bình tĩnh như trước, từng bước một hướng về phía Tuyết Ngọc Long, nụ cười của đám người dần ngưng lại, không khí dần ngưng trọng.
Bọn hắn rốt cục biết rõ, tiểu tử này không phải đang nói đùa, mà là nghiêm
túc!
- Ngươi sai rồi.
Trong đám người, Ngạn Huyền bất đắc dĩ lắc đầu nhìn về phía Tuyết Ngọc Long, trong con ngươi lóe qua một tia thất vọng, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Tiêu Phàm này, cho dù mười thậm chí một trăm Chu Văn Bác cũng không thể so sánh với hắn.
- Chu Văn Bác, ta bảo hộ. Ta cũng xem xem, ngươi làm thế nào giết được hắn.
Đột nhiên, Tuyết Ngọc Long sầm mặt lại, hắn cũng rất muốn thử xem, thực lực Tiêu Phàm còn mấy phần.
Nếu quả thật cường đại, vậy liền thừa cơ giết hắn, bất luận thế nào cũng không cho hắn gia nhập trận doanh của Bát Hoàng Tử.
Nếu như chỉ có vậy, vậy thì giết không tha để khỏi vướng bận.
Vừa dứt lời, thân ảnh Tiêu Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, Tiêu Phàm vừa may mắn đột phá đến cảnh giới Đệ Nhị Trọng: Phiêu Miểu, thân hình quỷ mị, tốc độ siêu tuyệt, không dám nói vô địch ở Chiến Vương cảnh, nhưng ít ra không có mấy người có thể so sánh.
- A!
Lúc Tuyết Ngọc Long lấy lại tinh thần đã nghe một tiếng hét thảm, thanh âm kia là của Chu Văn Bác.
- Ngươi muốn chết!
Tuyết Ngọc Long phẫn nộ tới cực điểm, hắn không nghĩ Tiêu Phàm thực sự xuất thủ, hơn nữa xuất thủ tấn mãnh như vậy, khác gì xuất thủ đối với bản thân, còn không phải sao?
Nghĩ vậy, sát khí của Tuyết Ngọc Long càng tăng. Tiêu Phàm ngay trước mặt vô số người, trần trụi tát vào mặt hắn, không cho hắn một chút mặt mũi nào.
- Không phải ngươi muốn phế tu vi ta sao? Chặt đứt tứ chi ta sao? Như vậy hiện tại ta cũng chỉ là phế tu vi ngươi, chặt đứt tứ chi ngươi, không giết ngươi, đối với ngươi mà nói cũng coi như là nhân từ rồi?
Tiêu Phàm căn bản không để ý đến Tuyết Ngọc Long, bắt chước ngữ khí phách lối của Chu Văn Bác trước đó, đem lời nói của Chu Văn Bác nguyên vẹn trả lại cho hắn.
Chỉ là, kết quả lại hoàn toàn tương phản, Tiêu Phàm thực sự phế tu vi hắn, chặt đứt tứ chi hắn.
Lời nói này rơi vào trong tai Chu Văn Bác lại cực kỳ chói tai. Chu Văn Bác dữ tợn che mặt, dùng hết khí lực toàn thân, giận dữ hét:
- Tiêu Phàm, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Ta chờ ngươi!
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, từ đầu đến cuối, con mắt cũng không nhìn Tuyết Ngọc Long.
- Tiêu Phàm!
Tuyết Ngọc Long nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Phàm, nắm đấm vang lên kèn kẹt, thiếu chút nữa thì muốn bộc phát.
- Như ngươi mong muốn, ta không giết hắn.
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại để lại một câu nói, căn bản không để Tam Hoàng Tử Tuyết Nguyệt Hoàng Triều này ở trong mắt.
Nghe thanh âm này, Tuyết Ngọc Long cảm giác trên mặt đau đớn bỏng rát, vừa rồi bản thân còn thề son sắt muốn bảo hộ Chu Văn Bác, nhưng đến cuối cùng Chu Văn Bác tuy không chết, nhưng bị phế tu vi, chặt đứt tứ chi, so với chết có gì khác biệt?
Một bạt tai này, đánh cũng thật vang!
- Tiêu Phàm, ngươi thật không coi ai ra gì, dám không xem ý chỉ của Tam Hoàng Tử, ngay trước mặt nhiều người chúng ta như vậy, tàn nhẫn phế bỏ tu vi Chu Văn Bác, ngươi muốn khiến Tam Hoàng Tử khó coi sao? Muốn để Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ta khó coi sao?
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên khiến thần sắc Tiêu Phàm trì trệ.
Quay người nhìn lại, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào trên người Vũ Thừa Quân:
- Ý chỉ? Tam Hoàng Tử có thể đại biểu Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ? Còn ngươi có thể đại biểu cho Tuyết Nguyệt Hoàng Triều?
Thần sắc Vũ Thừa Quân run lên, hắn tất nhiên không thể đại biểu Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cho dù Tam Hoàng Tử cũng không thể, dù sao, Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ bây giờ vẫn còn sống.
Huống chi, trước đó Tiêu Phàm có hỏi Tuyết Ngọc Long lấy thân phận gì bảo hộ Chu Văn Bác, cũng đã cho Tuyết Ngọc Long mặt mũi rồi.
Vũ Thừa Quân một quyền tựa như đánh vào bông, căn bản không có chút tác dụng nào, điều này khiến hắn phẫn nộ tới cực điểm, thế nhưng lại không biết nói gì.
- Bất luận thế nào, thủ đoạn của ngươi quá tàn nhẫn, còn không bằng giết hắn.
Vũ Thừa Quân kiên trì tìm lấy một cái cớ.
- Nếu hắn sống không bằng chết, ngươi liền nhân từ tiễn hắn lên đường không tốt sao? Ngươi nên cảm tạ ta, để ngươi hôm nay có thể làm một việc thiện.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Ngươi!
Vũ Thừa Quân còn muốn nói gì, nhưng mà quả thực bị khí thế Tiêu Phàm trấn áp. Tiêu Phàm có thể giết chết Chu Văn Bác, mà thực lức hắn cùng với Chu Văn Bác tương xứng, hắn sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm?
Cả khu một mảnh tĩnh mịch, tựa như đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
- Tiêu huynh, nghe nói là các ngươi cứu Lung Giác? Lung Giác tại quý phủ thiết yến, ta mời ngươi được không?
Đúng lúc này, Bát Hoàng Tử Tuyết Ngọc Hiên phá vỡ bình tĩnh, cười cười hướng về phía Tiêu Phàm nói.
- Có rượu không?
Sát khí trên người Tiêu Phàm trong nháy mắt thu liễm lại, lộ ra nụ cười khiêm tốn.
- Có, có thể uống tới say.
Tuyết Ngọc Hiên cười ha ha một tiếng, mang theo Tiêu Phàm cùng Bàn Tử mấy người nghênh ngang rời đi.
Chỉ có đám người Tuyết Ngọc Long, Vũ Thừa Quân cùng Trần Hạo mang ánh mắt thù hận, vẫn ở tại chỗ.