Vô Thượng Sát Thần

Chương 1890: Nuốt Giết



“Quả nhiên không chết!” Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, Tiếu Thương Sinh chỉ là một linh hồn phân thân mà thôi, không ngờ lại mạnh như thế, giống như là một con gián đánh hoài không chết, điều này làm Tiêu Phàm khá bất ngờ.

Nhưng thời khắc này, kết cục của Tiếu Thương Sinh cũng chả khác cái chết bao nhiêu.

Trước mặt Tiêu Phàm là một người đá khoảng một trượng, toàn thân có màu trắng sữa bóng loáng, Tiêu Phàm biết toàn thân người đá này chính là Thạch tinh, cứng rắn hơn siêu cấp thạch nhân khi nãy rất nhiều.

Mà trong con ngươi u ám của nó lại hiện ra đốm lửa màu xanh lam lạnh lẽo, đây chính là kết quả do Tiếu Thương Sinh dung hợp Hồn hỏa của Nhạc Nhân Tộc ngưng tụ nên.

Linh hồn đã tiêu tán gần hết sức mạnh kia bây giờ chỉ còn cách tồn tại nhờ vào Hồn hỏa.

“Kẻ chết chính là ngươi!” Một tay Tiếu Thương Sinh nắm lấy Tu La kiếm, một tay khác ngưng tụ thành một chưởng hình đao, chém đánh về phía Tiêu Phàm.

“Trước đó không giết được người là vì linh hồn của ngươi trọn vẹn, không bị tổn hại gì! Còn lúc này thì…” Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường.

Đột nhiên, một tia sáng bắn ra từ mi tâm của hắn rồi lập tức chui vào Hồn hỏa bên trong người đá.

Tốc độ công kích của linh hồn nhanh hơn người đá rất nhiều.

“Hồn hỏa, đốt hắn cho ta!” Tiếu Thương Sinh thét lên.

Nhưng mà kết quả khiến y thất vọng rồi, Hồn hỏa dường như không nghe theo mệnh lệnh của y, y thấy một hạt châu màu đỏ máu lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Phàm. Từng tia sáng màu đỏ thẫm dập dờn bay ra, trong phút chốc đã bao phủ khắp chung quanh.

Trong chốc lát, thời không tựa như đã dừng lại, linh hồn Tiếu Thương Sinh căm tức nhìn Tiêu Phàm, tiếc là y không thể động đậy được.

“Nuốt tia linh hồn của ngươi thì linh hồn của ta vẫn còn cách Chiến Thần cảnh đỉnh phong một bước xa lắm. Nhưng nếu nuốt những Hồn hỏa này thì chắc cũng gần đủ rồi!” Tiêu Phàm cười một tiếng.

“Nuốt ta, ngươi nuốt bằng cách nào?” Tiếu Thương Sinh cực kỳ xem thường hắn.

“Ngươi không biết người của Chiến Hồn đại lục đều có ít nhất một loại linh hồn thiên phú sao?”

Tiêu Phàm cười khẽ, thân thể đột nhiên biến thân thành dáng vẻ Thí Thần thú, mở to cái miệng như bồn máu, lao về phía linh hồn hồn Tiếu Thương Sinh và nuốt lấy y.

“Thí Thần…” Tàn niệm linh hồn Tiếu Thương Sinh mở to hai mắt nhìn Tiêu Phàm, bên trong tràn đầy sự khiếp sợ.

Nhưng y còn chưa nói xong đã bị Tiêu Phàm nuốt vào trong bụng, cho dù là những Hồn hỏa kia thì cũng không bỏ qua.

Hơi chuyển động ý nghĩ, Tiêu Phàm lập tức rút khỏi không gian bên trong gười đá, xuất hiện ở trong cơ thể mình. Trong chốc lát, trên người Tiêu Phàm bộc phát ra khí tức hồn lực cuồng bạo.

Linh hồn bản thể của hắn đang không ngừng luyện hóa sức mạnh linh hồn của Tiếu Thương Sinh và Hồn hỏa mạnh mẽ kia.

Luồng năng lượng này vô cùng dồi dào, Tiêu Phàm tin rằng sau khi luyện hóa chúng thì linh hồn của hắn sẽ có thể đạt tới cấp độ Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với linh hồn của cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Phải biết rằng, hắn có năng lực linh hồn phân liệt.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trong linh hồn bản thể của mình có chứa đựng một luồng năng lượng thanh mát, đang tràn ra khắp mọi ngóc ngách trong linh hồn của hắn. Hắn có được thiên phú linh hồn Thí Thần thú nên luyệ hóa những sức mạnh linh hồn cũng rất nhanh.

Nhưng mà tu sĩ chung quanh lại cực kỳ lo lắng cho Tiêu Phàm, bọn hắn nhìn thấy Tiêu Phàm vẫn đang giằng co với người đá trên không trung nhưng lại không biết rằng Tiêu Phàm đã tiêu diệt Tiếu Thương Sinh.

“Có lẽ là đang chiến đấu bằng linh hồn!” Có vài tu sĩ âm thàm suy đoán.

Bốn người Tiếu Thiên Cơ cũng đang đứng trên chóp đỉnh một tảng đá, quan sát hai người trên không, trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên nguyên do trong đó.

“Lão đại, ngươi đoán ai sẽ thắng?” Tứ vương tử nhịn không được mà lên tiếng hỏi, mấy người Tiếu Thiên Tà cũng nghi hoặc nhìn Tiếu Thiên Cơ.

Tiếu Thiên Cơ có năng lực dự đoán tương lai, hơn nữa còn có thể nhìn thấy bản chất của những việc bình thường, nên có cái nhìn xa hơn bọn họ.

“Không biết!” Tiếu Thiên Cơ lắc đầu, qua nhiều năm như vậy, Tiêu Phàm là người duy nhất mà hắn ta không thể nhìn thấu. Tiếu Thiên Cơ dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà ta tin hắn có thể thắng!”

Nói xong, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba người kia: “Việc này giải quyết xong, các ngươi định làm gì tiếp theo?”

“Ta muốn rời khỏi thành Thiên Thương Thần, giới này rất lớn, ta muốn đi tham quan một chút!” Tiếu Thiên Vận không chút do dự nói ra suy nghĩ của mình.

Tứ vương tử và Tiếu Thiên Tà nhìn nhau, trong lúc nhất thời, hai người không biết nên nói như thế nào dù trong lòng họ đã có câu trả lời của mình từ sớm.

Tiếu Thương Sinh chết rồi, Thương Sinh thần quốc lớn như vậy làm sao có thể mặc kệ được?

Bọn hắn vốn là vương tử của Thương Sinh Thần Quốc nên tất nhiên sẽ có tư cách kế thừa vị trí Thần chủ.

Có điều, muốn bảo vệ cơ nghiệp lớn như vậy không phải là chuyện dễ dàng, Tiếu Thương Sinh chết rồi thì Thương Sinh Thần Quốc cũng mất đi lực chấn nhiếp. Làm sao một đám thế lực nhị lưu có thể buông tha miếng thịt mỡ này chứ?

Thậm chí không chỉ một đám thế lực nhị lưu, ngay cả những đại gia tộc của Thương Sinh thần quốc có lẽ họ cũng đang ngấp nghé vị trí Thần chủ.

Muốn trở thành Thần chủ, cơ hội của bọn hắn không nhỏ nhưng việc làm cho Thương Sinh thần quốc tiếp tục tồn tại ở trên khu cổ địa này không phải là việc đơn giản.

Ánh mắt Tiếu Thiên Tà và Tứ vương tử đột nhiên chuyển hướng về phía Tiếu Thiên Cơ, nếu như Tiếu Thiên Cơ muốn trở thành Thần chủ của Thương Sinh thần quốc thì cơ hội của bọn họ lại càng thêm xa vời.

“Sau khi chiến dịch này qua đi, ta cũng sẽ làm như Tiếu Thiên Vận, muốn đi quan sát giới này một chút. Nếu có cơ hội, ta sẽ rời khỏi giới này!” Tiếu Thiên Cơ nói ra suy nghĩ của mình.

Hắn ta nói như vậy cũng là cố ý nói cho Tiếu Thiên Tà và Tứ vương tử biết rằng hắn ta vô tâm với vị trí Thần chủ.

Chẳng biết tại sao Tiếu Thiên Tà và Tứ vương tử nghe xong rồi lại thở dài một hơi, giống như là tảng đá trong lòng họ đã rơi xuống.

Nhưng mà ánh mắt bọn họ nhìn nhau lại có thêm tia đề phòng, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì tương lai, bọn họ sẽ trở thành đối thủ.

“Lão tứ, lão bát, không biết các ngươi có nghe lọt lời ta nói hay không.” Tiếu Thiên Cơ cười nhìn hai người, tựa như nhìn ra thứ đang ẩn sâu trong lòng họ.

Cho dù Tiếu Thiên Tà được cho là thông tuệ như yêu, nhưng trước mặt Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Tà cũng cảm thấy mình như bị lột hết ra, trần trụi.

“Mặc dù chúng ta không phải là huynh đệ ruột, thậm chí còn từng là kẻ thù nhưng tất cả những thứ này đều là do Tiếu Thương Sinh. Gọi ngươi một tiếng lão đại thì tất nhiên lời của ngươi, ta sẽ nghe lời ngươi!” Tiếu Thiên Tà nghiêm túc nói.

“Ta cũng nghe lão đại!” Tứ vương tử gật đầu.

“Lão tứ, trí tuệ của ngươi không kém ai nhưng vị trí Thần chủ Thương Sinh thần quốc không thích hợp với ngươi!” Tiếu Thiên Cơ nghĩ nghĩ rồi nói.

Chính bản thân hắn ta không có ý với vị trí Thần chủ của Thương Sinh thần quốc cho nên hắn ta có thể nghĩ gì nói đó.

Tứ vương tử nhíu mày, cúi đầu trầm tư, không biết gã đang nghĩ gì.

Tiếu Thiên Cơ lại nhìn Tiếu Thiên Tà rồi nói: “Lão bát, đối với ngươi, ta chỉ muốn nói một câu; Chuyện ngươi đã hứa thì cho dù chết cũng phải hoàn thành nó, nếu không…”

Tiếu Thiên Cơ không nói hết nhưng con ngươi Tiếu Thiên Tà co rụt lại, không khỏi nhìn về phía Tiêu Phàm đang ở xa xa.

Trong đầu Tiếu Thiên Tà nhớ lại hiệp nghị của mình với Tiêu Phàm, nếu như hắn ta vi phạm lời hừa thì hậu quả sẽ như thế nào?

Mặc dù Tiếu Thiên Cơ không nói hết nhưng trong lòng Tiếu Thiên Tà biết rõ, mình sẽ không có kết cục tốt.

“Ta biết rồi!” Tiếu Thiên Tà trầm giọng đáp, về phần trong lòng hắn ta nghĩ thế nào thì cũng chỉ có mình hắn ta biết.

“Lão đại, ta rời đi với ngươi!” Tứ vương tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về Tiếu Thiên Tà.

“Con đường của ta không thích hợp với ngươi, có lẽ quý nhân của ngươi đang ở ngay trước mắt!” Tiếu Thiên Cơ đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Phàm đang ở trên không trung.

Tứ vương tử híp mắt nhìn về phía Tiêu Phàm, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, Tu La điện chủ là quý nhân của mình sao?

Ầm!

Âm thanh vừa rơi xuống, một khí tức cuồng bạo bộc phát từ trên người Tiêu Phàm, nhưng chỉ trong tích tắc, nó lại biến mất tăm, tựa như chưa từng xuất hiện.

“Chiến Thần viên mãn!” Trên không trung, Tiêu Phàm thở ra một hơi, trên mặt có ý cười, linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh cuối cùng cũng bị hắn cắn nuốt, luyện hóa rồi.

Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng tự nhủ: “Tu La Áo Nghĩa và Sinh Tử Áo Nghĩa cũng sắp đột phá rồi!”