Vô Thượng Sát Thần

Chương 1903: Quần Ngư Loạn Vũ



Một móng vuốt của quái thú đã có thể tuỳ tiện bổ chết cường giả cửu biến Chiến Thần, chỉ bằng vào điểm này, cũng đủ để biết quái thú trong hồ bất phàm.

Nhưng trong lúc nhất thời Tiêu Phàm lại không nhận ra lai lịch của móng vuốt kia, nếu như là hung thú nổi danh ở Chiến Hồn đại lục, hắn cũng phải gặp qua mới đúng chứ.

"Gào ~ "

Cũng đúng lúc này, bên trong Thần cung của Tiêu Phàm, truyền đến một tiếng gào thét phẫn nộ, là Thí Thần thú đang phát cuồng.

Tiêu Phàm có thể cảm nhận được sự thù hận mà Thí Thần bộc phát ra, một chút nữa đã xông ra khỏi Thần Cung của hắn.

Nhưng Tiêu Phàm đã phản ứng kịp thời, vội vàng áp chế Thí Thần đang bạo động xuống.

Thí Thần mặc dù đã đánh mất ký ức, giống như một hài nhi vừa mới xuất sinh không lâu, nhưng sự thù hận này, lại đến từ sâu trong linh hồn.

“Thí Thần, ngươi có thù với con quái thú kia?” Tiêu Phàm bay đến nơi cách đó hơn mười dặm, đứng lơ lửng trên không, quay người nhìn về nơi xa, dùng tinh thần nói chuyện với Thí Thần.

Thí Thần phẫn nộ gầm to, móng vuốt lăng không vũ động, tựa như hận không thể lập tức xông lên xé nát quái vật.

Tiêu Phàm có thể cảm nhận được thù hận trên người Thí Thần, hơn nữa, quái vật kia rất có khả năng liên quan đến cái chết của Thần Vương.

Về phần cụ thể thé nào, bản thân Thí Thần cũng không biết, sâu trong linh hồn nó có một giọng nói nói cho nó biết, quái vật này chính là kẻ thù của nó.

Thần sắc Tiêu Phàm biến thành vô cùng ngưng trọng, Thí Thần đã từng là cường giả Thiên Thần cảnh, kẻ thù của nó, thực lực cũng không thể kém cỏi được.

“Quái thú Thiên Thần cảnh?” Thần sắc Tiêu Phàm hơi trầm xuống, nhìn về Huyết Hồ, nơi đó sóng nước văng khắp nơi, đám người đang điên cuồng chạy trốn.

Móng vuốt to lớn kia tựa như đang tránh thoát một sứ mạnh trói buộc nào đó, đánh tới bên bờ, nơi đó Tiêu Phàm nhìn thấy một bóng người chính là Tả Giang Lê.

Quái vật kia muốn giết Tả Giang Lê?

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, thực lực của Tả Giang Lê cũng chỉ mạnh hơn một chút so với Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường, nếu như muốn giết hắn, khi nãy ở đáy hồ hẳn là phải giết được rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tả Giang Lê lại thành công trốn lên bờ, ngược lại có một số Chiến Thần cảnh cường giả đỉnh phong lại không trốn được một kiếp, việc này khiến Tiêu Phàm vô cùng kinh ngạc.

Sau đó Tiêu Phàm lại nghĩ tới luồng sức mạnh thần bí trong cơ thể Tả Giang Lê, hắn có một phỏng đoán, có lẽ quái vật kia đánh tới sức mạnh trong cơ thể của Tả Giang Lê.

Nhưng khi cự trảo đến gần bờ Huyết Hồ, tựa như có một sức mạnh trấn áp to lớn, đánh lùi về trong Huyết Hồ, chỉ có hư không vẫn có một luồng khí cuồng bạo khắc nghiệt.

“Bên trong Huyết Hồ sao lại có quái thú đáng sợ như thế? Tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua.”

“Trong lịch sử từ trước tới nay cũng chưa ghi qua bên trong Huyết Hồ có quái thú đáng sợ như thế, dù đôi câu vài lời cũng không thấy, bằng không, có ai còn dám tham gia Huyết Hồ Thùy Điếu.”

“Ta không tham gia nữa, nếu như quái vật này nổi giận lên, người ở đây, có ai có thể ngăn cản được?”

Rất nhiều tu sĩ lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân nổi da gà, bộ dáng trong lòng còn sợ hãi.

Sức mạnh của quái thú thật sự quá kinh khủng, người ở đây, không có một ai dám nói mình có thể là đối thủ của quái thú.

Huống chi, một cự trảo vươn ra đã khủng bố như thế, nếu như cả con quái thú đều hiện ra, đoán chừng không ít người ở Tu La Sơn đều phải chết.

Rất nhiều tu sĩ đã tham gia Huyết Hồ Thùy Điếu, nếu như bỏ tính mệnh lại, vậy coi như là không đáng.

Nghe được tiếng nghị luận của đám người, trong lòng Tiêu Phàm thoáng hiện linh quang, trong nháy mắt nhớ tới cái gì.

Hắn đã hoàn toàn xác định, quái vật kia chính là vì Tả Giang Lê mà đến, quái vật đã nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ xuất hiện, sao có thể xuất hiện đúng hôm nay?

Hơn nữa trước thời điểm mà quái vật xuất hiện, cũng chỉ có Tả Giang Lê rơi vào trong Huyết Hồ, hắn mặc dù không muốn giết chết Tả Giang Lê, nhưng một cước của hắn, khẳng định cũng làm cho Tả Giang Lê bị thương không nhẹ, thậm chí còn nôn mấy ngụm máu tươi.

Khả năng duy nhất chính là, máu tươi của Tả Giang Lê, kinh động tới quái vật ngủ say trong Huyết Hồ.

Dù sao, khi đột phá Chiến Thần cảnh, huyết mạch của mỗi người đều sẽ chậm rãi tăng cường, lực huyết mạch cũng sẽ xảy ra thay đổi, thậm chí có khả năng truyền thừa cho đời sau.

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm càng thêm tò mò với Tả Giang Lê, người yếu nhất trong những người kế thừa Tu La Sơn này, có vẻ cũng không đơn giản như bề ngoài.

Tiếng vang cực lớn kinh động không ít tu sĩ, vô số tu sĩ ở Tu La Cổ Thành chạy tới, tò mò nhìn bốn phương.

“Hôm nay Huyết Hồ tại sao lại có sóng lớn như vậy?” Có người nhìn thấy sóng nước cao mấy trượng trong Huyết Hồ, không khỏi hoảng sợ nói.

"Các ngươi nhìn mặt hồ!"

Đột nhiên, có tu sĩ kêu lên sợ hãi, trong giọng nói đều là ý kinh hãi, đám người không chút do dự nhìn về mặt hồ.

Sau một giây, tất cả mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy giữa mênh mông Huyết Vụ Huyết Hồ, đột nhiên hiện lên lấy từng luồng ánh sáng bảy màu lộng lẫy.

Cho dù huyết vụ vô cùng nồng đậm, cũng không che lấp được ánh sáng bảy màu kia nở rộ.

Ánh sáng bảy màu không ngừng lấp lóe, tựa như sóng ánh sáng, chói lọi vô cùng, vô cùng gây chú ý.

Ánh sáng bảy màu nổi lên sóng nước, chậm rãi trôi về bên bờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt hồ, bọn hắn muốn thấy rõ ràng sóng ánh sáng bảy màu kia là vật gì.

Đám người Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ, bọn hắn đứng trên không trung, quan sát xuống phía dưới, muốn thấy rõ ràng đó là vật gì.

Cùng với chuyển động của sóng ánh sáng bảy màu, một khí tức cuồng bạo cũng dần tới gần đám người, ánh mắt của những tu sĩ trước đó gặp qua cự trảo của quái vật trong hồ lộ ra vẻ hoảng sợ, chậm rãi lùi về phía sau.

Mà những người sau mới chạy đến, lại tựa như nhìn thấy bảo bối, hận không thể thúc ngựa xông lên.

“Đó là?” Vị trí đám người Tiêu Phàm, con ngươi của Thanh Phong lão tổ đột nhiên khẽ run lên, sau đó cùng Xích Vân lão tổ liếc nhau, hai người tựa như đều nghĩ đến cái gì.

“Cá! Tất cả đều là cá!” Một lát sau, Tiếu Thiên Dương đột nhiên run giọng kêu lên.

Khi sóng ánh sáng bảy màu tới gần, mọi người thấy rõ sóng ánh sáng bảy màu kia là cái gì, đó là vô cùng vô tận cá, hơn nữa còn là cá màu sắc rực rỡ.

Bọn chúng đạp trên sóng nước, màu sắc quanh thân bị sóng nước phản xạ, tựa như sóng ánh sáng đang cuộn trào, chói lọi đến cực điểm.

Quần ngư loạn vũ!

Trong đầu rất nhiều người trong nháy mắt nghĩ đến một từ, đàn cá kia thực sự quá nhiều, nhiều đến đếm mãi không hết, dùng đơn vị vạn mà tính.

Hàng vạn con cá tụ lại cùng một chỗ, ánh sáng bảy màu xua tan huyết vụ trên mặt hồ, sáng chói đoạt người.

Nếu như chỉ là nói đẹp mắt, vậy đã thực sự xem nhẹ những con cá này, bọn chúng xuyên qua mặt hồ, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù là cường giả Chiến Thần cảnh cũng chỉ có thể lờ mờ bắt được thân ảnh của bọn chúng, trên thân của tất cả đàn cá đều tản ra một luồng Áo Nghĩa Chi Lực thuần túy.

Những tu sĩ tinh mắt xuyên thấu qua màn chói mắt đó, nhìn thấy trên thân những con cá kia, mọc ra từng đạo ngư văn, ngư văn tản ra khí tức vô cùng kỳ diệu, khiến cho người ta nhìn không thấu, cực kỳ huyền diệu.

“Áo Nghĩa Thần Ngư! Tất cả đều là Áo Nghĩa Thần Ngư!” Tiếu Thiên Dương không khỏi hít một hơi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm mặt hồ, toàn thân đều run rẩy.

Không chỉ hắn, những tu sĩ khác cũng nhìn thấy, trong mắt mọi người lộ ra kinh hỉ, nhưng có người lại lộ vẻ hoảng sợ.

Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân lão tổ chính là loại người lộ ra vẻ hoảng sợ kia, sắc mặt bọn hắn biến thành trắng bệch.

“Thanh Phong lão quỷ, Xích Vân lão quỷ, nhiều Áo Nghĩa Thần Ngư như vậy, đây là việc nên cao hứng, tại sao các ngươi lại sợ?” Tiếu Thiên Dương khinh bỉ nhìn hai người Thanh Phong lão tổ đang lộ ra vẻ sợ hãi nói.

Thanh Phong Lão Tổ không quan tâm Tiếu Thiên Dương khinh bỉ, ngược lại hít sâu một hơi nói: “Lần gần đây nhất ta lấy được một con Thất Văn Thần Ngư, cũng gặp phải tình trạng bầy cá như thế này này, lần đó ta chút nữa đã chết!”

“Cái gì?” Tiếu Thiên Dương nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút.