Thời gian chậm rãi trôi qua, đã hai canh giờ, hai tay Tiêu Phàm vẫn gắt gao cầm lấy cần câu, trên mặt lộ vẻ nhe răng trợn mắt.
Giờ phút này hắn không phải không dám buông tay, mà là không muốn buông tay, hắn hận thấu xương con Áo Nghĩa Thần Ngư kia, hận không thể ăn sống nuốt tươi nó.
Áo Nghĩa Thần Ngư tựa như cũng không biết mỏi mệt, một đường kéo Tiêu Phàm chạy hai canh giờ.
“Phệ Hồn, tốc độ này của ngươi quá chậm, chờ ngươi đột phá cửu biến Chiến Thần, có lẽ ta đã đến lúc thiên nhân ngũ suy.” Tiêu Phàm xem thường nhìn Phệ Hồn, lắc lắc đầu nói.
Phệ Hồn lộ ra bộ dáng vô tội, nó y nha y nha giải thích cùng Tiêu Phàm.
“Một tháng? Chờ ngươi một tháng sau mới đột phá, tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa cũng bắt đầu rồi.” Tiêu Phàm lắc đầu.
Giờ phút này hắn vô cùng rầu rĩ, rốt cuộc là nên từ bỏ con cá lớn này hay là nghĩ biện pháp để Phệ Hồn đột phá?
Nếu như mắc câu thực sự là một con bát văn Thần Ngư, để nó chạy như thế, thật quá lãng phí.
Huống chi, nếu để cho nó trốn, phiền muộn của hắn cũng không có chỗ phát tiết.
Trong đầu Tiêu Phàm lóe qua nguyên một đám suy nghĩ, thật lâu sau mới nói: “Nếu như có thể để cho ta tiếp xúc đến nước hồ, hơn nữa không bị luồng sức mạnh kia ảnh hưởng, có lẽ ta có thể khiến ngươi đột phá cửu biến Chiến Thần trong vòng nửa canh giờ.”
Nghe được Tiêu Phàm lời nói, tròng mắt Phệ Hồn lập tức chuyển động một vòng, lóe sáng quang mang, y nha y nha nửa ngày.
Tiêu Phàm cuối cũng chũng hiểu ý của Phệ Hồn, cười mắng: “Sao ngươi không nói sớm chứ? Ngươi khống chế thân thể ta, sẽ không bị luồng sức mạnh bên trong Huyết Hồ kia ảnh hưởng, đồng thời cũng không cần tiếp tục đột phá, thực lực của ta đã đủ để ứng phó con Áo Nghĩa Thần Ngư kia.”
Phệ Hồn vô tội gật gật đầu, sau đó chui vào thân thể Tiêu Phàm, sau một khắc, thần lực ba động trên người Tiêu Phàm trong nháy mắt phát sinh biến hóa, không cần nghĩ cũng biết rõ, Phệ Hồn đã khống chế thân thể của Tiêu Phàm.
Phệ Hồn không quan tâm tới áp chế của năng lượng kỳ lạ bên trong Huyết Hồ kia, Tiêu Phàm sau khi bị khống chế, tự nhiên cũng không cần quan tâm, hơn nữa còn có thể phát huy ra toàn bộ thực lực.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, đây chính là tương đương với Tiêu Phàm cùng Phệ Hồn kết hợp lại.
Bỗng nhiên, thần lực quanh thân Tiêu Phàm chấn động, trong nháy mắt dừng lại, trong lòng hắn thầm mắng không thôi, bản thân sao không nghĩ đến biện pháp này sớm một chút?
Làm hại thân thể mình bị Áo Nghĩa Thần Ngư lôi kéo ròng rã hai canh giờ, nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm phiền muộn đến mức chút nữa thì thổ huyết.
Ngay sau đó, thân thể hắn đạp không mà lên, trực tiếp bay lên trên mặt nước, cùng lúc đó, hai tay hắn kéo một cái, dây câu căng chặt, một luồng sức mạnh giằng co với Tiêu Phàm.
“Bây giờ tới lượt ta.” Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một câu, khóe miệng lộ vẻ băng lãnh.
Sau đó, một tay Tiêu Phàm lôi kéo cần câu, thân thể nhanh chóng nổi lên, Áo Nghĩa Thần Ngư bị Tiêu Phàm kéo lại, sức mạnh của Tiêu Phàm cường đại hơn so với đại bộ phận Chiến Thần cảnh đỉnh phong nhiều.
Nếu như chỉ là một con bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư bình thường, nhiều nhất chỉ có thực lực cửu biến Chiến Thần mà thôi, Tiêu Phàm sao có thể đặt nó ở trong lòng?
Giờ phút này, nếu như Áo Nghĩa Thần Ngư có linh trí, chắc cũng phiền muộn muốn chết giống Tiêu Phàm trước đó, tình huống hiện tại lại thay đổi.
Một lát sau, Tiêu Phàm trực tiếp vọt thẳng ra mặt nước hồ, bọt khí màu vàng kim nhạt quanh thân trực tiếp vỡ tan, nhưng mà, thân thể hắn cũng không tiếp tục rơi xuống.
“Ta có thể bay?” Trong lòng Tiêu Phàm kinh dị không thôi, chẳng lẽ Phệ Hồn thật sự không bị sức mạnh của Huyết Hồ áp chế?
Nếu thật là như vậy, thì mình có thiên nhiên ưu thế, dù là bay trên huyết hồ, có vẻ như cũng không phải là vấn đề lớn.
Chỉ là Tiêu Phàm hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao Phệ Hồn không chịu áp chế của sức mạnh này, hơn nữa Thí Thần có vẻ như cũng có thể.
“Chờ đã, sức mạnh áp chế kia hình như là chỉ tác dụng lên linh hồn, nhưng cường độ linh hồn của ta cũng cường đại hơn nhiều so với Phệ Hồn.” Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ buồn bực, vấn đề này hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng hắn rõ ràng một số chuyện, đó chính là dù là linh hồn công kích của hắn, cũng không làm gì được Phệ Hồn và Thí Thần.
Rất hiển nhiên, không chỉ Phệ Hồn, ngay cả Thí Thần cũng có năng lực này, khó trách trước đó nó muốn xông ra khỏi Thần Cung để cứu bản thân.
“Hả?” Đột nhiên, Tiêu Phàm quay người nhìn bốn phía, phát hiện có vô số ánh mắt đang kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt bọn họ lộ ra thần sắc trợn mắt há mồm.
Cũng khó trách bọn hắn kinh ngạc như thế, ở bên trong Huyết Hồ vốn không thể phi hành, mình lại có thể phi hành, vậy cũng không khỏi quá khác biệt.
Tiêu Phàm phản ứng rất nhanh, hắn vội vàng rơi xuống, dưới chân hắn, lập tức xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Hắn cũng không muốn việc bản thân có thể bay bị những người khác biết rõ, loại năng lực này sẽ bị người đố kỵ.
Nếu như bị những trưởng lão ở Tu La Sơn kia chộp tới, làm giải phẫu nghiên cứu, vậy bản thân không biết kêu oan nơi đâu.
Đương nhiên, Tiêu Phàm càng muốn xem năng lực này như át chủ bài.
Át chủ bài, chỉ có tại thời điểm người khác không biết mới có thể xưng là át chủ bài, đến thời điểm nhất định có thể cứu hắn một mạng.
Bùm!
Cũng đúng lúc này, một kim sắc lưu quang từ mặt nước xông ra, nổi lên sóng nước cao mấy trượng, một lần nữa hấp dẫn lực chú ý của đám người.
“Áo Nghĩa Thần Ngư!” Có người kêu lên sợ hãi, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Ánh mắt của đám người từ trên người Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, theo đám người thấy không phải Tiêu Phàm có thể phi hành, mà là hắn bị một con Áo Nghĩa Thần Ngư húc bay.
Tiêu Phàm nhẹ thở phào, rồi sau đó ánh mắt hướng về kim sắc lưu quang kia nhìn lại, sau một giây, ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên, nhếch miệng cười nói: “Quả nhiên là bát văn.”
Ở phần bụng của con kim sắc Áo Nghĩa Thần Ngư kia, có tám đường vân kim sắc, giống như tám gợn sóng kim sắc.
“Lại là bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư!” Không chỉ Tiêu Phàm phát hiện, những tu sĩ khác cũng tinh mắt nhận ra.
Ngay sau đó, đám người triệt để sôi trào lên, thậm chí, trực tiếp khống chế thuyền nhanh chóng tới gần vị trí của Tiêu Phàm, muốn tranh đoạt Áo Nghĩa Thần Ngư.
“Vậy mà lại là bát văn Thần Ngư, ha ha, lão tử cuối cùng cũng có thể lĩnh ngộ loại Áo Nghĩa thứ hai.”
“Áo Nghĩa Thần Ngư là của ta.”
Từng tiếng gầm thét vang lên, theo sát còn có một luồng khí tức cuồng bạo.
Lông mày Tiêu Phàm hơi nhíu, trên người phát ra sát ý như có như không, nói: “Phệ Hồn, hiện tại quyền chưởng khống thân thể thuộc về ta.”
Khí tức thần lực trên người lại đổi, Tiêu Phàm đã lấy lại quyền chưởng khống thân thể.
Hắn dùng lực kéo một cái, con bát văn Thần Ngư kia lập tức bay lên, bát văn Thần Ngư vô cùng khổng lồ, dài hơn hai mét, lớn tương đương với chiếc thuyền dưới chân Tiêu Phàm.
Nhưng ngay tại thời khắc bát văn Thần Ngư tới gần, Tiêu Phàm vung tay lên, một vòng xoáy xuất hiện trước người hắn, con bát văn Thần Ngư kia bắn vào bên trong vòng xoáy.
"Vụt!"
Đột nhiên, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, trong khoảnh khắc Tiêu Phàm bắt sống con bát văn Thần Ngư kia, mấy đạo công kích từ phía sau gắng sức chém về phía Tiêu Phàm.
Nếu như có thể phi hành, Tiêu Phàm ngược lại có thể tùy tiện tránh khỏi một kích này, nhưng giờ phút này hắn căn bản không thể phi hành, tối đa chỉ di động như trên đất bằng mà thôi.
Bùm một tiếng, thuyền dưới chân Tiêu Phàm nổ tung, chiếc thuyền kia chỉ là cửu phẩm hồn binh mà thôi, sao có thể chịu đựng được công kích của cường giả Chiến Thần cảnh.
“Như vậy đã chết? Khó trách câu được bát văn Thần Ngư cũng không làm gì được, đáng đời!” Nơi xa có người lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Áo Nghĩa Thần Ngư đâu?”
Mấy tên tu sĩ trước đó công kích Tiêu Phàm đi tới gần mặt hồ chỗ Tiêu Phàm, lại phát hiện, Áo Nghĩa Thần Ngư cũng biến mất không thấy đâu nữa.
“Các ngươi rất muốn Áo Nghĩa Thần Ngư sao?” Gần như đồng thời, một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau một người trong đó vang lên, sát khí lạnh lẽo tràn ngập mặt hồ, mấy người không khỏi lạnh run.