Vô Thượng Sát Thần

Chương 1918: Ngọc Tủy Thần Tuyền



Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh có thể trốn thoát, nằm trong dự kiến của Tiêu Phàm, đường đường là người kế thừa Tu La Sơn, nếu như ngay cả một phương pháp bảo vệ tính mạng đều không có, đó mới là ngoài ý muốn.

Rất nhanh, ánh mắt Tiêu Phàm lại rơi về phía móng vuốt của quái vật, móng vuốt này sau khi giết chết Lãnh Thương, cũng không lập tức chui vào dưới nước, ngược lại múa may trên mặt nước, tựa như đang khiêu khích Tiêu Phàm.

Đáng tiếc, Huyết Hồ có một sức mạnh kỳ lạ tập trung vào nó, để nó không thể rời khỏi mặt nước.

Nếu như có thể, móng vuốt kia có lẽ sẽ trực tiếp đánh tới Tiêu Phàm.

Ánh mắt của Tiêu Phàm nhìn qua móng vuốt phía dưới Huyết Hồ, nhìn kỹ, cái này cũng không giống móng vuốt, ngược lại giống như vây cá, chẳng qua là có chút tương tự so với móng vuốt của một số Hồn thú.

Hơn nữa, hắn luôn có cảm giác đã gặp qua đồ vật này ở nơi nào rồi, nhưng lại nhớ không nổi.

Tâm thần chìm vào trong Thần cung, Tiêu Phàm bắt đầu tìm kiếm ở trong Tu La Truyền Thừa, thật lâu sau, ánh mắt Tiêu Phàm khẽ trầm xuống một cái, ngưng tiếng nói: “Thần thú Huyết Linh Minh Côn?”

Trong Tu La Truyền Thừa, có đôi câu vài lời tin tức liên quan với Huyết Hồ.

Nghe đồn, dưới đáy Huyết Hồ, có nhốt con Thần thú này, con Thần thú này chuyên lấy linh hồn cùng huyết mạch của người làm thức ăn, Thần thú này có tên gọi là Huyết Linh Minh Côn.

Về phần những tin tức khác, Tiêu Phàm tìm khắp Tu La Truyền Thừa, cũng không phát hiện gì thêm.

“Huyết Linh Minh Côn lấy linh hồn và huyết mạch làm thức ăn, có vẻ như tương tự với Áo Nghĩa Thần Ngư.” Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ trầm xuống nói.

Chẳng lẽ Áo Nghĩa Thần Ngư bên trong Huyết Hồ có liên quan với Huyết Linh Minh Côn?

Mặc dù Tiêu Phàm không thể xác định, nhưng khả năng này rất lớn, Áo Nghĩa Thần Ngư sinh ra, tuyệt đối không thoát khỏi can hệ cùng Huyết Linh Minh Côn.

“Chờ đã, ta không phải là có hai bản vẽ sao?” Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong bàn tay, bỗng nhiên xuất hiện hai bản vẽ.

Tiêu Phàm mở ra tấm bản đồ Tu La Sơn sơn mạch, hắn nhớ kỹ phía trên bức đồ này có vẽ về hình dáng Huyết Hồ.

“Đây là?” Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm vào bản đồ, hắn kinh ngạc phát hiện, trên bản đồ trừ hình dáng của Huyết Hồ, còn có một vật khác.

Trên bản vẽ Huyết Hồ có bốn nơi, vậy mà có bốn dấu hiệu đặc biệt, bên trên dấu hiệu miêu tả lấy một số đường vân kỳ lạ.

Tiêu Phàm có thể nhận định, bốn đường vân này chính là một loại Thần Văn phong ấn, nhưng bởi vì đường vân trên bản đồ quá mức đơn giản và mơ hồ, nên Tiêu Phàm không hình dung ra được cụ thể là cái gì.

Nhưng liên tưởng đến tin tức ghi chép trong Tu La Truyền Thừa, Tiêu Phàm lại nghĩ đến càng nhiều, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ phía dưới Huyết Hồ, thực sự trấn áp một con Huyết Linh Minh Côn?”

Nhìn móng vuốt ở phía dưới kia, Tiêu Phàm nhớ lại lần trước nhìn thấy quái vật này, hắn đột nhiên phát hiện, có vẻ như hai lần quái vật này xuất hiện, đều có cũng một chuyện xảy ra.

Đó chính là máu tươi của Tả Giang Lê chảy ra nhỏ vào trong hồ, vậy thì, quái vật này chính là bị lực huyết mạch của Tả Giang Lê hấp dẫn đến.

Hơn nữa, Tả Giang Lê rõ ràng cũng biết rõ chuyện này, khi nãy hắn rời đi, cũng không phải là không muốn giết bọn Tiêu Phàm, mà là Tả Giang Lê lười động thủ.

Bởi vì Tả Giang Lê tin tưởng, con quái vật này nhất định sẽ xuất hiện, với năng lực của quái vật này, bọn Tiêu Phàm không có khả năng trốn được.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là Tả Giang Lê sợ gặp phải quái vật này, cho nên mới vội vã rời đi, bởi vì chính hắn cũng không nhất định là có thể là đối thủ của quái vật này

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm đột nhiên lại có một nghi hoặc mới, Thí Thần cùng quái vật này là địch nhân, tương tự, Thí Thần và linh hồn trong thân thể Tả Giang Lê cũng là địch nhân.

Dựa theo lẽ thường mà nói, quái vật này cùng Tả Giang Lê phải là minh hữu mới đúng, tại sao Tả Giang Lê lại sợ quái vật này, mà quái vật này cũng muốn giết Tả Giang Lê?

"Gào~ "

Quái vật lại gầm nhẹ một tiếng, rất nhanh chìm xuống mặt hồ, nó muốn giết Tiêu Phàm, hiển nhiên là không có khả năng, dù sao Tiêu Phàm có thể phi hành.

Ánh mắt Tiêu Phàm lại lần nữa rơi vào trên bản đồ, sau đó lại rơi xuống Huyết Hồ, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy lần, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cổ quái: “ Vị trí của dấu hiệu này, sẽ không phải trùng hợp là có linh tuyền ở phía dưới chứ?”

Thật lâu sau, Tiêu Phàm để Phệ Hồn liên tục xác nhận quái vật kia đã đi xa, hắn mới vững vàng hạ xuống mặt nước.

Lúc này, Phệ Hồn từ lòng bàn tay Tiêu Phàm chui ra, hướng về phía Tiêu Phàm ê a kêu mấy tiếng.

“Nếu quả thật có linh tuyền, tất nhiên ta muốn xuống dưới!” Tiêu Phàm khẳng định nói, hiện tại lo lắng duy nhất của hắn chính là con quái vật kia.

Tốc độ của con quái vật này rất nhanh, vạn nhất khi Tiêu Phàm tiến sâu xuống đáy hồ, quái vật lại đánh tới, đến lúc đó hắn muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.

Phệ Hồn lộ ra vẻ khinh bỉ, tựa như đang nói, ngươi yên tâm, nếu con quái vật kia đến, ta sẽ sớm nói cho ngươi biết.

“Tin ngươi mới là lạ, nếu như vừa rồi ngươi kịp thời phát hiện, ta cũng không cần chạy trốn chật vật như vậu.” Nhớ lại khi nãy thiếu chút nữa đã bị con quái vật kia đánh trúng, trong lòng Tiêu Phàm vẫn còn thấy hơi tê tê.

Nhưng mà, bản thân chẳng lẽ lại thật sự từ bỏ linh tuyền như thế sao?

Hiển nhiên là không có khả năng, lần Huyết Hồ Thùy Điếu này, nói thật, hắn cũng không có hứng thú quá lớn đối với Áo Nghĩa Thần Ngư, trừ phi tìm được Áo Nghĩa Thần Ngư khiến Tiêu Phàm vô cùng hài lòng.

Chí ít tạm thời mà nói, được hai con bát văn Thần Ngư hắn vừa mới bắt được kia, hắn không định luyện hóa.

“Chết thì chết, không bỏ ra giá lớn thì sao có thể đạt được bảo bối.” Tiêu Phàm cắn răng nói, sau đó lại nhìn về phía Phệ Hồn nói: “Ngươi phải cẩn thận nhìn cho ta, ta mà chết, ngươi cũng không sống được.”

Dứt lời, Tiêu Phàm nhảy thẳng vào trong hồ nước, trực tiếp lặn xuống đáy hồ.

Có Phệ Hồn, hồ nước căn bản không làm gì được Tiêu Phàm, tốc độ của hắn rất nhanh, thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ hắn đã chìm vào đáy hồ, độ sâu của Huyết Hồ vượt qua dự liệu của hắn.

Đáy hồ một mảnh đen kịt, một luồng áp lực thật lớn tác dụng lên người Tiêu Phàm, thân thể giẫm lên mặt đất mà đi.

“Linh tuyền đâu?” Tiêu Phàm truyền cho Phệ Hồn một ý niệm, chỗ này bốn phía đưa tay không thấy được năm ngón, nơi nào có Linh Tuyền.

Nếu như không phải Tiêu Phàm đã luyện hóa Phệ Hồn, có lẽ sẽ cho rằng tên này đang lừa gạt mình.

Phệ Hồn khống chế thân thể của Tiêu Phàm, đi nhanh dưới đáy hồ, một lát sau, một tia sáng đột nhiên lọt vào mắt của Tiêu Phàm.

Ánh sáng?

Tiêu Phàm kinh ngạc, địa phương chim không thèm ị này lại có ánh sáng, chẳng lẽ phía trước chính là linh tuyền?

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm bắt đầu kích động.

Tách ~

Lúc này, một tiếng vang giòn, Tiêu Phàm cảm giác luồng sức mạnh chung quanh kia trong nháy mắt biến mất, mà hắn lại đoạt lại quyền khống chế thân thể, Phệ Hồn cũng từ lòng bàn tay hắn chui ra.

Chỉ có điều, ánh mắt Tiêu Phàm đã hoàn toàn bị cảnh sắc bốn phía hấp dẫn, vị trí của hắn là một không gian màu đỏ máu rộng khoảng hơn mười trượng.

Không gian chung quanh, từng vệt sáng chớp động, quỷ dị ngăn cản hồ nước bốn phía ở ngoài, quả thực là hết sức kỳ lạ.

Rồi sau đó, lực chú ý của Tiêu Phàm rơi vào một ngọc đài hình tròn ở không gian trung ương, ngọc đài không lớn, cũng chỉ khoảng hai trượng, phía trên bốc hơi lên sương mù mờ mịt.

Ở bốn phía ngọc đài, có một ao nhỏ rộng chừng hai trượng, ở giữa ao nhỏ chảy xuôi chất lỏng màu bạc đậm đặc, phản xạ lại ánh sáng màu huyết hồng, tản ra sinh cơ nồng đậm.

“Thực sự là linh tuyền! Không đúng, phải nói là Thần Tuyền, hơn nữa còn là Vạn Niên Ngọc Tủy Thần Tuyền.” Tiêu Phàm kích động đến mức chút nữa đã kêu thành tiếng.

Nhưng khi hắn nhìn thấy bên trên linh tuyền có một loạt dấu vết của côn trùng, hắn chút nữa đã trực tiếp hành hung Phệ Hồn một trận.

Từ dấu vết xung quanh ao nhỏ, tên Phệ Hồn này chí ít đã ăn một trong hai phần, chỉ còn lại không đến một nửa cho hắn.

Khó trách tên này trong vòng một ngày có thể đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, nếu là đổi lại những người khác, nhiều linh tuyền như vậy, đủ để cho người no đến bể bụng.

Phệ Hồn vội vàng trốn đến một bên, tựa như sợ Tiêu Phàm nổi giận.

“Lần sau còn biển thủ, cũng đừng trách ta thiến ngươi.” Tiêu Phàm trừng mắt nhìn Phệ Hồn một cái nói, chẳng qua là khi hắn nghĩ tới linh tuyền như vậy có khả năng còn ba cái, tâm tình của hắn mới miễn cưỡng tốt lên một chút.