Vô Thượng Sát Thần

Chương 1924: Bái Sư



Truyền thừa của Tu La Vương, tất nhiên Tiêu Phàm muốn lấy được, nhưng nếu để cho hắn dùng huynh đệ và người thân bên cạnh mình đi đổi, Tiêu Phàm tình nguyện không muốn có truyền thừa này.

Chỉ là nếu như không có được truyền thừa này, có lẽ hắn không có cách nào chiến thắng được Dạ Cửu U, Tiêu Thần Võ và Tiếu Thương Sinh.

Kể từ đó, những bạn bè người thân của hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

Trong lúc nhất thời Tiêu Phàm không biết làm sao, đến cùng mình là nên đồng ý, hay là không đồng ý đây.

Thần Vô Tận lẳng lặng đứng sừng sững ở hư không, nhìn Tiêu Phàm, cũng không quấy rầy hắn, hết sức bình tĩnh nhìn Tiêu Phàm.

"Không biết nhân quả tiền bối nói tới là cái gì?" Thật lâu, lúc này Tiêu Phàm mới lên tiếng, không lập tức đáp ứng, cũng không lập tức bác bỏ.

"Tiểu tử, trên đời này không có chuyện tốt như vậy, có thể cho ngươi cân nhắc lợi và hại để lựa chọn, có đôi khi người ta thân bất do kỷ." Thần Vô Tận nhàn nhạt lắc đầu, hiển nhiên là không có ý định nói cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, hắn tất nhiên biết đạo lý trong đó.

Hắn đã muốn lấy được Tu La Vương truyền thừa, lại nghĩ đến việc bỏ qua nhân quả, hiển nhiên là rất khó, không phải Tu La Vương không nguyện ý, mà là nguyên nhân từ trên truyền thừa này.

"Tiền bối hiểu lầm ý của ta rồi, chỉ là vãn bối cho rằng, nếu như truyền thừa của tiền bối mang tới nhân quả, vượt qua phạm vi thừa nhận của ta, vậy ta từ chối." Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.

"Ồ?" Thần Vô Tận có chút ngoài ý muốn nói." Ngươi có biết ngươi từ bỏ là cái gì không?"

Hắn không nghĩ tới vậy mà Tiêu Phàm cự tuyệt truyền thừa của mình, phải biết rằng truyền thừa này vô số người đều muốn lấy được.

"Vãn bối không biết mình từ bỏ cái gì, nhưng nếu vãn bối có được truyền thừa này, vãn bối biết mình sẽ mất đi cái gì." Tiêu Phàm lắc đầu nói.

Dừng một chút, Tiêu Phàm lại nói: "Vãn bối muốn có truyền thừa của tiền bối, chỉ là muốn giết chết Dạ Cửu U cùng Tiêu Thần Võ, bảo vệ người thân của ta mà thôi, coi như không có được truyền thừa của tiền bối, vãn bối chí ít còn có cơ hội đánh cược một lần.

Nhưng nếu như có được truyền thừa của tiền bối, vãn bối có lẽ lại biến thành một con cờ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, cho nên vãn bối vẫn là chỉ dám nhìn từ xa thì tốt hơn."

Điểm này Tiêu Phàm thực sự nói thật, hắn sở dĩ muốn lấy được Tu La Vương truyền thừa, cũng không phải là muốn mình trở nên mạnh cỡ nào, chỉ là vì đối phó Dạ Cửu Thiên và Dạ Cửu U bọn hắn mà thôi.

Lấy thực lực của hắn bây giờ còn không phải đối thủ, nhưng Tiêu Phàm tin tưởng, bằng vào cố gắng của mình, cũng có thể đạt tới cấp bậc kia, chỉ là cần đầy đủ thời gian mà thôi.

Nhưng nếu như có được Thần Vô Tận truyền thừa, tất nhiên có khả năng rút ngắn thời gian, nhưng lại đưa người bên cạnh mình vào một kết cục khác, đây không phải điều Tiêu Phàm muốn.

Thần Vô Tận gắt gao nhìn Tiêu Phàm chằm chằm, chỗ sâu trong đáy mắt lại hiện lên vẻ hài lòng, khẽ gật đầu nói: "Tâm tính nhất quán, ngươi thông qua khảo nghiệm."

"Khảo nghiệm?" Tiêu Phàm vô cùng ngạc nhiên nhìn Thần Vô Tận, vừa rồi chỉ là khảo nghiệm mình sao?

"Ngươi có được truyền thừa của bản vương, tất nhiên phải kế thừa nhân quả của bản vương, nhưng tất cả tương lai đều giữ tại trong tay ngươi, ngươi cũng không phải là quân cờ của ai cả." Thần Vô Tận gật đầu nói.

Tiêu Phàm nghe vậy, lại là nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng không muốn lại gặp một Tiêu Thần Võ khác.

"Chỉ là bản vương điều không nghĩ tới chính là, ngươi muốn có được truyền thừa của bản vương, chỉ vì hai tên nô tài." Giọng nói của Thần Vô Tận tiếp tục vang lên, trong giọng nói tràn đầy thất vọng.

Tiêu Phàm có chút kinh ngạc, lại là không phản bác được, Dạ Cửu U và Dạ Cửu Thiên đúng là Mm nô, nhưng bọn hắn dù sang cũng là Thiên Thần cảnh.

Một tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ như ta, tay nhỏ chân nhỏ, làm sao có thể là đối thủ của Thiên Thần cảnh chứ?

"Thôi." Thần Vô Tận đột nhiên thở dài một hơi nói, " Ngươi đã đến nơi này, đó chính là ý trời, tiểu tử, ngươi tên là gì?"

"Vãn bối Tiêu Phàm." Tiêu Phàm có chút thi lễ nói.

"Tiêu Phàm, ngươi nguyện bái bản vương làm sư không?" Thần sắc Thần Vô Tận đột nhiên nghiêm lại, quát khẽ nói.

"Bái sư?" Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Thần Vô Tận, lại muốn mình bái sư?

Việc này khiến Thần Vô Tận buồn bực muốn phun máu, nếu như không phải hắn tính tính tốt, đoán chừng đã đánh tới một chưởng rồi, mặt âm trầm nói: "Chẳng lẽ ngay cả lễ nghi cơ bản nhất ngươi cũng không hiểu sao?"

Lễ nghi Tiêu Phàm rất hiểu, nhưng ở trong lòng của hắn, xứng làm sư tôn của Tiêu Phàm hắn, cũng chỉ có Bắc Lão và Túy Ông, vừa nghĩ tới Túy Ông, trong lòng Tiêu Phàm sẽ rất khó chịu.

"Tiền bối, hay người cứ truyền lại truyền thừa cho ta, người cần ta làm gì, vãn bối nhất định dốc hết toàn lực đi làm?" Tiêu Phàm thử hỏi nói. "Nếu tiền bối không tin, vãn bối có thể thề với trời!"

"Tiểu tử, bản vương đường đường là Thần Vương, bảo một tu sĩ Chiến Thần cảnh như ngươi bái sư, còn để ngươi mất thể diện hay sao?" Thần Vô Tận tức giận nói.

Cũng khó trách hắn tức giận, người ở thế gian muốn lấy được truyền thừa của hắn, đếm không hết, tiểu tử này thì tốt rồi, lại còn đang do dự!

Thí Thần gầm nhẹ vài tiếng với Tiêu Phàm, tựa như sợ Tiêu Phàm cự tuyệt.

Buồn bực nhất chính là Đại trưởng lão bên trong quan tài máu, trong lòng của hắn đoán chừng đang giận mắng không thôi, hắn vì đạt được Thần Vô Tận truyền thừa, sử dụng tất cả mọi thứ.

Nhưng tiểu tử này thì tốt rồi, vậy mà không nguyện ý? Đây thật là người so với người làm người ta tức chết.

"Dĩ nhiên không phải!" Tiêu Phàm vội vàng lắc đầu nói." Chỉ là vãn bối đã có hai sư tôn rồi..."

"Người tu luyện, hai sư tôn tính là gì? Người trở thành vi sư, người trong thiên hạ, đều là vi sư!" Không đợi Tiêu Phàm nói, Thần Vô Tận liền ngắt lời, căn bản không mảy may để ý.

Tiêu Phàm nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Thần Vô Tận lần thứ nhất phát ra kính sợ từ nội tâm, trong lòng tự lẩm bẩm: " Người trở thành vi sư, người trong thiên hạ, đều là vi sư! Lòng dạ của Thần Vương quả nhiên rất rộng lớn!"

Nếu để cho Thần Vô Tận biết ý nghĩ của Tiêu Phàm, đoán chừng lại sẽ buồn bực đến hộc máu, hắn đâu có rộng lượng chứ, chỉ là không có nhiều thời gian để tiêu hao mà thôi.

Kỳ thật từ thời khắc tàn niệmnày của hắn xuất hiện, hắn đã chú định, chỉ có Tiêu Phàm có thể kế thừa truyền thừa của hắn, tàn niệm của hắn không có khả năng xuất hiện lần thứ hai.

Nói nhiều như vậy, thứ nhất là hắn muốn khảo nghiệm Tiêu Phàm một chút, thứ hai cũng là rất không cam lòng.

"Đồ nhi Tiêu Phàm, bái kiến sư tôn." Tiêu Phàm thở sâu, làm một lễ thật sâu đối với Thần Vô Tận.

"Được rồi, bản vương cũng không quan tâm những lễ nghi này." Không đợi Tiêu Phàm quỳ xuống, Thần Vô Tận đã khoát tay một cái nói.

Tiêu Phàm kém chút chửi ầm lên, không phải vừa rồi ngươi nói ta không hiểu lễ nghi sao, bây giờ ta hành lễ với ngươi, tại sao ngươi lại nói không cần thiết?

"Thời gian của ta không nhiều, bây giờ ngươi tập trung tinh thần, tĩnh tọa trong huyết trì, vi sư thay ngươi gột rửa nguyên hoa, rèn luyện lên huyết mạch Thần Vương mạnh nhất!" Thần sắc Thần Vô Tận lại khôi phục vẻ nghiêm nghị.

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo lời Thần Vô Tận nói, xếp bằng ở bên trong huyết trì, tinh huyết của Tu La Vương trong huyết trì, vừa lúc ngập tới cổ Tiêu Phàm.

Ngay sau đó, Thần Vô Tận vung tay đánh ra một thủ quyết, hỏa diễm xung quanh quan tài máu lập tức thiêu đốt càng thêm hung mãnh, thậm chí lan tràn ra phía huyết trì.

"Thần Vô Tận, ngươi không thể giết ta, không thể thế này!" Bên trong quan tài máu truyền đến tiếng Đại trưởng lão phẫn nộ và không cam lòng.

Nhưng mà Thần Vô Tận căn bản không để ý tới, mà nhìn về phía Tiêu Phàm nói: "Bất luận nghe được âm thanh gì, cũng không cần để ý tới, vận chuyển Vô Tận Chiến Điển."

"Sư tôn, Vô Tận Chiến Điển của ta..." Tiêu Phàm nghi ngờ nhìn về phía Thần Vô Tận, không phải là vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết sao, sao lại biến thành Vô Tận Chiến Điển rồi?

Nhưng mà không đợi Tiêu Phàm nói xong, con ngươi Tiêu Phàm đột nhiên hơi co lại, hắn kinh ngạc phát hiện, Vô Tận Chiến Điển bên trong Thần cung, tờ thứ nhất lại bị vô số chữ cổ lấp kín.

Quỷ dị nhất chính là, Tiêu Phàm cảm giác trong đầu đột nhiên có thêm một loạt kinh văn rườn rà, càng thêm kì lạ chính là, tất cả ảo diệu của kinh văn đều rõ ràng in dấu trong đầu hắn.

Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm vội vàng dựa theo kinh văn ở tờ thứ nhất Vô Tận Chiến Điển bắt đầu vận chuyển thần lực toàn thân.