Vô Thượng Sát Thần

Chương 1937: Một Quyền Đẩy Lùi



“Công tử!” Đám người nhìn thấy thanh niên mặc áo bào đen đứng trên thuyền thì đều kêu lên kinh ngạc, mọi lo lắng trong lòng cũng theo đó mà tan theo mây khói.

Người đó không phải ai khác mà chính là Tiêu Phàm, cứ như thể việc Tiêu Phàm xuất hiện khiến sự lo lắng trong lòng bọn họ đều biến mất hết vậy.

“Tiêu Phàm!” Lãnh Đồng cắn răng nhìn Tiêu Phàm, hận đến độ chỉ muốn lao lên mà ăn tươi nuốt sống hắn. Lãnh Đồng hận Tiêu Phàm tới tận xương tủy.

Giờ khắc này, ánh mắt của đám đông đều đổ dồn về phía chiếc thuyền duy nhất trên hồ, trong mắt họ không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Tên tiểu tử này vẫn còn dám lên bờ.” Có người cười lạnh lùng, nhìn Tiêu Phàm trên thuyền như nhìn một người đã chết.

Chiếc thuyền từ từ tiến vào bờ, thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhát như thể mọi thứ không hề liên quan đến hắn vậy, hắn đã sớm quen với việc bị những ánh mắt như vậy ở xung quanh nhìn mình rồi.

Chiếc thuyền cập bờ, Tiêu Phàm đạp nhẹ, cơ thể nhẹ tự chim yến, phiêu nhiên như tiên, vững vàng hạ xuống đầu bờ, sau đó từng bước một đi về phía đám đông.

Mọi người xung quanh tự giác nhường thành một con đường, không ít người nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Trọc Thiên Hồng vội vàng đi về phía Tiêu Phàm, sau đó toàn bộ họ đều đứng phía sau Tiêu Phàm, nhìn về Lãnh Đồng bằng ánh mắt khinh thường.

“Ta ở đây, ngươi tìm ta có việc gì không?” Tiêu Phàm nhìn Lãnh Đồng, giọng nói bình thản như thể đang nói chuyện với một người bạn lâu năm vậy.

“Tìm ta làm gì? Ngươi giết chết người kế thừa của Tu La Sơn, người có biết tội không?” Lãnh Đồng gầm thét một tiếng, thiếu điều muốn xông lên ăn tươi nuốt sống Tiêu Phàm.

“Ngươi đang chất vấn ta sao?” Tiêu Phàm nhíu hai mắt lại, thần sắc từ từ trở nên lạnh lùng như thể một người có địa vị cao quý đang hững hờ nhìn một con kiến hôi.

Đồng thời, một luồng khí tức mập mờ phát ra từ cơ thể Tiêu Phàm, khiến Lãnh Đồng không khỏi co rụt lại.

Hắn không biết vì sao Tiêu Phàm lại lạnh nhạt như vậy, nhưng sự lạnh nhạt đó của Tiêu Phàm khiến hắn thấy rất khó chịu, lẽ nào hắn vẫn còn có cái gì đó để có thể dựa vào hay sao?

“Chất vấn? sự thật bày ra trước mắt, ngươi không thoát được đâu, giờ đưa ta ra chịu trói, ta vẫn có thể ra tay nhẹ nhàng với ngươi!” Đương nhiên Lãnh Đồng không thể để yếu thế hơn về khí thế, giọng nói của hắn lạnh như băng.

“Ngươi là cái thá gì, ngươi nói ta giết người nên ta phải chết?” Tiêu Phàm tỏ ra cực kỳ khinh thường, tiến lên một bước và nói: “Nếu ta nói ngươi đã giết Lãnh Thương, vậy thì có phải ngươi cũng sẽ phải chết?”

Đám đông nhìn Tiêu Phàm kinh ngạc, bọn họ không ngờ Tiêu Phàm lại mạnh áp đảo, dám nói những lời như vậy với Lãnh Đồng.

Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn đó là, trông Lãnh Đồng cực kỳ dè chừng Tiêu Phàm, không hề ra tay ngay lập tức.

Không ít người hiểu rõ Lãnh Đồng đều biết, bình thường, Lãnh Đồng sẽ không nói gì mà trực tiếp hạ gục Tiêu Phàm rồi nói chứ làm gì có chuyện nói nhảm nhiều lời như vậy.

Trong nháy mắt có rất nhiều người nghĩ tới một loại khả năng, đó là Lãnh Đồng từng thua thiệt trong tay Tiêu Phàm hoặc là Lãnh Đồng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.

“Lãnh Đồng ta chính là người kế thừa của Tu La Sơn, đương nhiên sẽ không nói dối.” Tất nhiên Lãnh Đồng sẽ không chịu nhượng bộ, nếu giờ hắn nhượng bộ thì việc muốn giết Tiêu Phàm có thể sẽ trở nên rất khó khăn.

Ánh mắt hắn quét qua đám người xùng quanh như thể đang đợi thêm vài người nào đó tới.

“Lẽ nào ta không phải người kế thừa hay sao?” Tiêu Phàm nhìn Lãnh Đồng một cách khinh thường.

Thực ra Tiêu Phàm không hề để ý đến cái thân phận gọi là Tu La vương truyền thừa và người kế thừa bởi vì Vô Tận Chiến Điển đã sớm ở trong tay hắn rồi.

Có điều, Tiêu Phàm cũng không hề có ý định sẽ bỏ qua những thứ đồ mà Thần Vô Tận để lại, ngoài ra, lời nguyền của Nhạc Nhân tộc cũng phải đi về phía Tu La Sơn mới có thể giải khai.

Muốn bước chân vào Tu La Sơn thì phải sở hữu thân phận người kế thừa, nếu không, Tiêu Phàm sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Tu La Sơn, nếu không phải vậy thì Tiêu Phàm cũng chẳng cần phải nói nhảm nhiều lời với Lãnh Đồng làm gì.

Lãnh Đồng nhất thời im lặng không phản bác, khí thế của Tiêu Phàm quá mạnh, so với trước đây thì Lãnh Đồng cảm thấy Tiêu Phàm lại có thêm một chút thay đổi, còn thay đổi ở đâu thì hắn không nói ra được.

“Không còn gì để nói, cút qua bên kia, chó ngoan không cản đường.” Tiêu Phàm khoát tay, bộ dạng như thể đang đuổi một thứ rác rưởi vậy.

Xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng hít một hơi khí lạnh, tên này lại dám quát lớn như vậy với Lãnh Đồng?

“Ngươi muốn chết!” Lãnh Đồng bị Tiêu Phàm trọc giận đến cực hạn đưa ra một chưởng hướng về phía Tiêu Phàm, một luồng khí cuồng bạo càn quét bốn phía trong nháy mắt!

“Cút!”

Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một tiếng, sau đó vung ra một quyền, tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Lãnh Đồng một quyền nghênh trọn chưởng cương của Lãnh Đồng.

Một tiếng nổ ầm vang lên, thiếu chút nữa thì hư không bị xé rách bởi sự cuồng bạo của quyền cương, tu sĩ xung quanh không chịu đựng được nguồn sức mạnh đó nhao nhao lùi về bốn phía.

Một khắc sau, điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc đã xảy ra, từ đầu bả vai cánh tay của Lãnh Đồng bay ra, máu tươi phun bốn phía, huyết nhục văng tung tóe.

Ngay sau đó, cơ thể của Lãnh Đồng bỗng nhiên bay ngược ra sau, đập nện liên tiếp trên đường, trượt ra xa cả chục trượng mới chịu dừng lại.

Thất bại!

Đám đông trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Phàm, toàn bộ mọi người đều bị thực lực của Tiêu Phàm làm cho khiếp sợ mất rồi.

Lãnh Đồng bị một quyền đánh bay, còn cánh tay thì bị gãy, đúng là một sức mạnh quá khủng bố.

Lúc này, cái nhìn mọi người dành cho Tiêu Phàm đã thay đổi, cuối cùng đám đông cũng biết vì sao Lãnh Đồng không dám ra tay đối với Tiêu Phàm.

Dù Lãnh Đồng có đánh lén như trước đây thì Tiêu Phàm vẫn chỉ cần dùng một quyền để đánh bay hắn, lùi một bước để đánh trả đối phương, thực lực giữa hai người này không phải cách biệt một khoảng lớn bình thường đâu.

“Ta phải giết ngươi!” Lãnh Đồng bị chọc giận đến cực hạn đứng bật dậy, lao về phía Tiêu Phàm một lần nữa.

“Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho nguơi!”

Giọng nói của Tiêu Phàm lạnh lùng, Lãnh Đồng gây phiền phức cho hắn hết lần này đến lần khác, không để cho hắn nếm mùi thì hắn lại cứ tưởng Tiêu Phàm sợ hắn.

“Dùng khuyết điểm của mình để đi chiến đấu với ưu thế của đối phương, Lãnh Đồng, đây không hề giống cách làm người của ngươi.”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên giữa đám đông, lại là một đoàn người nữa từ phía xa đi tới, đó là Lãnh Lưu Cảnh đang nhìn Tiêu Phàm một cách lạnh lùng.

Lãnh Đồng nhìn Lãnh Lưu Cảnh đầy phẫn nộ, rồi bỗng nhiên định thần lại, đôi mắt hắn chuyển thành màu đen trong nháy mắt, một luồng khí tức khiến người khác kinh sợ tràn ngập bốn phía.

Cùng với sự càn quét của luồng khí tức kia, hư không bỗng trở nên vặn vẹo, méo mó, đôi mắt đó thật đáng sợ.

Đồng thuật mới chính là thế mạnh của Lãnh Đồng, ngay đến cả Thần Vô Tâm, người được xưng danh là người kế thừa số một cũng không phải là đối thủ của hắn.

Lúc nãy, trong khi phẫn nộ, Lãnh Đồng căn bản không hề nghĩ ngợi nhiều đến thế, dùng toàn bộ để chiến đấu với Tiêu Phàm, làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm được.

Giờ đây được Lãnh Lưu Cảnh nhắc nhở, thì hắn lại hồi phục được thần sắc lạnh nhạt trước kia.

“Hôm nay, ngươi phải chết!” Lãnh Đồng tiến về phía Tiêu Phàm từng bước một, sát khí đằng đằng.

Tiêu Phàm nhíu hai mắt lại, trong mắt hiện lên hai tia tinh quang giống như hai thanh kiếm vừa tuốt vỏ, để lộ ra một luồng ánh sáng vô cùng sắc bén.

“Dừng tay!”

Khi Tiêu Phàm đang định ra tay thì lại một giọng nói nữa vang lên, còn chưa kịp đợi mọi người bừng tỉnh thì vài đạo thân ảnh đã đột nhiên xuất hiện giữa đám đông.

“Tam trưởng lão, ngươi muốn bảo vệ hắn?” Lãnh Đồng vẫn tiến về phía Tiêu Phàm, như thể nếu Tam Trưởng Lão muốn bảo vệ Tiêu Phàm thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão hơi chau mày, hắn có thể cảm nhận được sát khí trên người Lãnh Đồng. Mặc dù thực lực của Tam trưởng lão khá tốt nhưng cũng chưa phải là đối thủ của người kế thừa Lãnh Đồng.

“Tam trưởng lão, hắn giết chết Lãnh Thương, còn đánh trọng thương Tả Giang Lê, ông cảm thấy ông vẫn cần bảo vệ hắn sao?”

Lãnh Lưu Cảnh cười tủm tỉm nhìn Tam trưởng lão.

Nghe thấy vậy, Tam trưởng lão bỗng nhiên quay người về phía Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, sau đó ông liền chất vấn: “Ngươi ra tay với cả Giang Lê?”

“Hắn nói thì ông tin sao?” Tiêu Phàm thản nhiên nói: “Nếu ta nói cho ông biết, rằng chính bọn họ muốn giết Tả Giang Lê, sau đó hãm hại ta thì ông có tin không?”