Vô Thượng Sát Thần

Chương 1964: Thần Cách



“Ngự!”

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, lốc xoáy màu đen bao phủ toàn bộ biển dung nham, tất cả Xích Viêm Thạch Ma tới gần đều bị giết không còn một mống.

Thế nhưng đây vẫn chỉ mới là bắt đầu, lốc xoáy màu đen mở rộng cực nhanh, tất cả nham thạch bên trong biển dung nham đều bị che mờ.

Trong nháy mắt, một con quái thú nham thạch xông ra từ biển nham thạch, sức mạnh Ngự Thần Thông không ngừng mài mòn Xích Viêm Thiên Ma.

Nếu đã không thể lĩnh ngộ mười thành Sát Lục Áo Nghĩa thì Tiêu Phàm cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực, trực tiếp giết chết nó.

“Gào!”

Xích Viêm Thiên Ma giận dữ gầm lên một tiếng, vươn cự trảo đánh về phía Tiêu Phàm, tốc độ nhanh chóng mãnh liệt, khí thế kinh người.

Tiêu Phàm lắc đầu, khí thế của con Xích Viêm Thiên Ma yếu hơn Huyết Linh Minh Côn nhiều, hơn nữa còn không thể phát huy ra thực lực chân chính.

Với sức mạnh của hắn bây giờ, muốn giết nó thì cũng không quá khó.

Một giây sau, cơ thể Tiêu Phàm đột nhiên biến mất ở chỗ cũ, lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở trên đỉnh đầu Xích Viêm Thiên Ma, Tu La kiếm giải phong đệ tứ trùng, bay lên không trung chém xuống một kiếm!

Tiếng ầm ầm không ngừng bên tai, vẻn vẹn trong nháy mắt, XíchViêm Thiên Ma đã bị Tiêu Phàm một kiếm chém chết, một đạo linh hồn gào thét xông ra muốn bỏ chạy.

Không thể không nói rằng chỉ với một điểm này thì Xích Viêm Thiên Ma đã thông minh hơn Huyết Linh Minh Côn rất nhiều, biết sự khủng bố của Tiêu Phàm thì cũng không chọn công kích linh hồn Tiêu Phàm.

Đáng tiếc là sao Tiêu Phàm lại có thể buông tha cho nó chứ, Xích Viêm Thiên Ma bị Thần Vô Tận giam giữ ở chỗ này cũng bởi vì con Xích Viêm Thiên Ma này đã từng là tội nhân của Chiến Hồn đại lục.

Đối với loại người như vậy thì Tiêu Phàm sẽ không nhẹ tay, cho dù là suy nghĩ muốn nó thần phục cũng không có.

Ý niệm vừa động thì Tỏa Hồn châu vậy mà lại xuất hiện, từng tia huyết quang trôi nổi bay ra, bao phủ lấy linh hồn của Xích Viêm Thiên Ma, cùng lúc đó, hắn vươn một ngón tay ra, một cái lốc xoáy theo chiều kim đồng hồ trực tiếp nuốt linh hồn của Xích Viêm Thiên Ma xuống.

Linh hồn Xích Viêm Thiên Ma vừa mới xuất hiện ở bên trong Thần cung thì linh hồn bản thể của Tiêu Phàm liền biến thành Thí Thần thú, nuốt luôn linh hồn của Xích Viêm Thiên Ma vào.

Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không lãng phí sức mạnh linh hồn dồi dào như vậy, ngay sau đó thì sức mạnh cuồn cuộn trên linh hồn tỏa ra từ Tiêu Phàm.

Nếu đổi lại người khác, cắn nuốt sức mạnh linh hồn dồi dào như vậy thì phỏng chừng sớm đã nổ tung rồi.

Nhưng Tiêu Phàm lại vẫn vô cùng bình tĩnh như trước, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh linh hồn đã tăng lên vô số, nhưng vẫn không có dấu hiệu đột phá cảnh giới Thiên Thần.

Tiêu Phàm cau mày, chẳng lẽ tu vi của bản thân không đột phá cảnh giới Thiên Thần thì linh hồn trước sau cũng không thể bước qua một bước này?

Lần trước linh hồn của hắn cắn nuốt vô số Áo Nghĩa Thần Ngư, linh hồn lực đã tới rất gần cảnh giới Thiên Thần, theo lẽ thường thì lần này hẳn là có thể đột phá rồi mà.

Thế nhưng bây giờ lại vẫn còn dừng lại tại cảnh giới Chiến Thần đỉnh phong như trước, trong lòng Tiêu Phàm vô cùng thất vọng.

“Vô Tận Chiến Điển huyền diệu hơn Thiên Thư rất nhiều, nhưng vẫn không thể khiến cho ta bước qua một bước này, chẳng lẽ nhất định phải cần mệnh cách sao?” Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ một loại khả năng này khiến cho hắn không thể đột phá, hắn không có mệnh cách, không thể gánh vác sức mạnh của cảnh giới Thiên Thần.

Chỉ là lại phải làm như thế nào mới có được mệnh cách đây? Mối nghi hoặc này đã vây khốn Tiêu Phàm nhiều năm.

“Không đúng, nhục thể của ta cũng đã không yếu hơn cảnh giới Thiên Thần, nếu nói còn có một chỗ thiếu hụt thì đó chính là Tu La Áo Nghĩa chưa đột phá mười thành, có lẽ sau khi ta lĩnh ngộ mười thành Tu La Áo Nghĩa liền có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần.” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nghĩ.

Cho dù ở cảnh giới hiện tại thì hắn cũng cực kỳ khát vọng thực lực, nếu như có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần, dù là gặp phải đám người Tiêu Thần Võ và Dạ Cửu U thì Tiêu Phàm cũng có thể không hề sợ hãi.

Đáng tiếc là hắn bây giờ đừng nói tu vi, ngay cả linh hồn muốn bước qua một bước này cũng vô cùng khó khăn.

Thật lâu sau, Tiêu Phàm thu tâm thần lại, mặc kệ linh hồn tiếp tục luyện hóa sức mạnh của Xích Viêm Thiên Ma.

Hắn bây giờ đúng là không thể làm cho linh hồn đột phá cảnh giới Thiên Thần, nhưng cũng có thể khiến cho linh hồn lực tới rất gần với cảnh giới Thiên Thần thì đây cũng là chuyện tốt.

Tiêu Phàm chậm rãi thu lại sức mạnh Ngự Thần Thông, bóng tối bốn phía dần dần biến mất, luồng sức mạnh khiến cho người khác sợ hãi kia cũng từ từ mất đi.

“Hử?” Tâm thần Tiêu Phàm rơi vào trong khoảng không cách đó không xa, ở nơi đó có một viên tinh thể đỏ rực đang trôi nổi, tinh thể đỏ rực như máu, ngọn lửa cực kỳ đẹp đẽ.

Thân hình Tiêu Phàm lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh tinh thể màu đỏ, một tay nâng tinh thể ngọn lửa màu máu, không kìm được mà híp mắt.

Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh mang tính chất bạo nổ ẩn chứa trong tinh thể ngọn lửa màu máu, không biết mạnh hơn cường giả cảnh giới Chiến Thần đỉnh phong bao nhiêu lần, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.

Thần Cách!

Trong đầu Tiêu Phàm nháy mắt lóe lên hai chữ, tu sĩ đột phá cảnh giới Thiên Thần, mệnh cách sẽ dung hợp cùng thần lực chi tinh thành một thể, cô đọng lại thành Thần Cách trong truyền thuyết.

Thần Cách chính là bản nguyên tồn tại của cường giả Thiên Thần cảnh, cường giả Chiến Thần cảnh luyện hóa viên Thần Cách này thì cực kỳ có khả năng đạt tới cảnh giới chủ nhân trước của Thần Cách.

Ở phương diện này, tác dụng của Thần Cách giống với thần lực chi tinh, chỉ có điều bên trong Thần Cách vẫn còn ẩn chứa mệnh nguyên đặc biệt của mệnh cách, đây là điều mà thần lực chi tinh không thể nào so sánh được.

“Công tử!”

Ngay khi Tiêu Phàm nghĩ nên xử lý viên đá màu máu như thế nào thì ở nơi xa thân ảnh của bọn Trọc Thiên Hồng đang tới gần lần nữa, trước đó mấy người hết sức kinh ngạc trước thực lực khủng bố của Tiêu Phàm, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.

Khi bọn họ nhìn thấy biển lửa ban đầu trong nháy mắt biến thành một cái hố đen thật thì tất cả mọi người đều hút một ngụm khí lạnh.

Uy lực bậc này, đừng nói là Chiến Thần cảnh, ngay cả Thiên Thần cảnh bình thường cũng chưa chắc đã có thể chịu nổi.

Nhưng mà sự thật cũng là như vậy, sức mạnh của Tiêu Phàm trực tiếp giết chết tất cả, không chỉ là những con Xích Viêm Thạch Ma kia mà ngay cả Xích Viêm Thiên Ma cũng không thấy bóng dáng đâu.

Biển dung nham cực lớn, bây giờ lại chỉ còn lại một chiếc hố đen, mặt khác còn có Tiêu Phàm, đang đứng sừng sững một mình giữa không trung, ngay cả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể thở nổi.

Đám người lúc này mới biết, có lẽ đây mới là thực lực chân chính của Tiêu Phàm đi!

Từ trước đến nay, bọn họ đều chưa được nhìn thấy sự khủng bố thật sự của Tiêu Phàm, dù là đối phó với Tiếu Thương Sinh thì Tiêu Phàm vậy mà vẫn giữ lại thực lực.

Tiêu Phàm nghe được giọng nói của mấy người, hơi thôi động tinh thể ngọn lửa màu máu trong lòng bàn tay, cả mảnh không gian lập tức trở nên trong suốt.

“Đây là?” Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào Thần Cách trong lòng bàn tay Tiêu Phàm, trong mắt tràn đầy ánh sáng dày đặc, tựa như hận không thể cướp lấy Thần Cách.

Bọn họ có lẽ cũng không biết tinh thể trong tay Tiêu Phàm là Thần Cách, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được dao động sức mạnh dồi dào tỏa ra bên trong Thần Cách.

“Tiếu Thiên Dương!” Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Một tiếng quát khẽ này, lửa nóng trong mắt của mọi người nháy mắt liền tản đi, bọn họ biết viên Thần Cách này phỏng chừng là sẽ rơi vào trong tay Tiếu Thiên Dương.

Chuyện mà Tiêu Phàm quyết định không phải là việc bọn họ có thể thay đổi, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không vì một viên Thần Cách mà ra tay với Tiêu Phàm, huống hồ bọn họ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.

“Công tử?” Tiếu Thiên Dương bị yêu quá hóa sợ nhìn vào Tiêu Phàm, sao hắn lại không biết ý của Tiêu Phàm chứ?

Đây là muốn cho bản thân Thần Cách, điều này khiến cho Tiếu Thiên Dương nhất thời có chút không biết phải làm sao.

“Ngươi hẳn là cũng sắp đột phá cảnh giới Chiến Thần đỉnh phong rồi?” Tiêu Phàm tiện tay vung lên, Thần Cách trong tay bỗng bay về phía Tiếu Thiên Dương.

“Vâng, công tử, chỉ là...” Tiếu Thiên Dương gật đầu, mặc dù hắn rất muốn có được viên Thần Cách này nhưng hắn vẫn không thể tin rằng Tiêu Phàm lại sẽ cho hắn Thần Cách, dù sao thì thứ này cũng quá quý giá.

“Thứ ngươi lĩnh ngộ là Hỏa Diễm Áo Nghĩa, viên Thần Cách này là thuộc tính hỏa, tất nhiên nên thuộc về ngươi, chỉ có điều là chính ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nên kế thừa sức mạnh Thần Cách hay là chậm rãi luyện hóa sức mạnh bên trong cho bản thân sử dụng.” Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng bình thản mà nói.

“Vâng, công tử!” Tiếu Thiên Dương cung kính gật đầu, vẻ mặt hơi phức tạp.

“Tiếp tục tiến về phía trước.” Tiêu Phàm nâng bước, vừa thả người nhảy lên liền trở lại bên phía cầu đá Xích Viêm Vân Thạch duy nhất còn hoàn hảo không hề tổn hao, đi đến phía còn lại.