Vô Thượng Sát Thần

Chương 1970: Thật Sự Không Phải Ta



Trong nháy mắt, Tiêu Phàm như đã hiểu ra điều gì, vết máu trong Âm Sát Tuyệt Trận, chắc là của thuộc hạ của Lãnh Lưu Cảnh, nhưng hắn không nghĩ tới, Lãnh Lưu Cảnh lại nghĩ là Lãnh Đồng gây ra.

Nếu như Lãnh Lưu Cảnh biết, cái chết của mười ba thuộc hạ hắn, chỉ là do Tiếu Thiên Dương thử uy lực của Âm Sát Tuyệt Trận, tạo thành từ một tiếng ho nhẹ, có thể tức đến ói máu, hoặc ngất tại chỗ sao?

"Công tử, vết máu trong Âm Sát Tuyệt Trận trước đó là thuộc hạ của Lãnh Lưu Cảnh sao?" Kiếm La nghi ngờ hỏi Tiêu Phàm, bọn hắn còn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

"Chắc vậy!" Tiêu Phàm gật đầu nói, sau đó nhìn Tiếu Thiên dương nói: "Vả lại, cái chết của những người kia chắc là do tiếng ho của tên tiểu tử Thiên Dương."

"A ~" Cả đám người kinh ngạc.

Tiêu Phàm đơn giản thuật lại một lần những gì mình suy đoán, khóe miệng bọn Kiếm La co giật một chút, Tiếu Thiên Dương ngờ nghệch đứng tại chỗ.

"Không thể nào, Lãnh Lưu Cảnh và người của hắn sao lại xui xẻo như vậy?" Lâu sau, Tiếu Thiên dương mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lãnh Lưu Cảnh.

Nơi xa, Lãnh Đồng nghe được Lãnh Lưu Cảnh nói, lập tức quát lớn: "Chết tiệt! Lão tử có cần phải hại ngươi không, hại ngươi rồi có gì lợi cho ta chứ?

Dù ta muốn hại ngươi, thì cũng phải lợi dụng ngươi để vượt qua cửa ải thứ tư, hoặc có thể là cửa thứ năm chứ, giết chết ngươi và người của ngươi ở cửa thứ ba, ta đâu có bệnh?"

Lãnh Lưu Cảnh nghe vậy, thần sắc có chút kinh ngạc, lập tức dừng tấn công, nhanh chóng suy nghĩ lại.

Trước đó bởi vì phẫn nộ, hắn chỉ muốn báo thù, không kịp suy nghĩ nhiều, vả lại, theo phân tích của hắn, trong những người đó thì chỉ có Lãnh Đồng có thể đối phó với hắn.

Cho nên từ lúc bắt đầu, Lãnh Lưu Cảnh đã ra nhận định, cho rằng Lãnh Đồng là người hại mình.

Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ, thì phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, dường như Lãnh Đồng không có động cơ để giết mình.

Về thực lực, Thần Vô Tâm mới là mạnh nhất, tiếp theo là Tả Giang Lệ, người đã giác ngộ một linh hồn khác, sau đó mới đến Lãnh Lưu Cảnh hắn và Lãnh Đồng.

Nếu Lãnh Đồng có âm mưu hãm hại ai, vậy chắc sẽ hại chết Thần Vô Tâm và Tả Giang Lệ trước.

Chỉ có như vậy, Lãnh Đồng hắn mới có cơ hội thừa kế Tu La Vương.

Dù sao, thực lực của Lãnh Lưu Cảnh hắn cũng không kém, đến lúc đó có thể chế ngự Thần Vô Tâm và Tả Giang Lệ.

"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi, ngoại trừ ngươi cho là ta, còn ai sẽ hại ngươi!" Lãnh Đồng thấy Lãnh Lưu Cảnh không tiếp tục ra tay nữa, thở dài một hơi.

"Tiêu Phàm!" Lãnh Lưu Cảnh không chút nghĩ ngợi phun ra hai chữ, sát ý như hàn băng quét sạch tứ phương.

"Không sai, Tiêu Phàm là có khả năng muốn giết ngươi nhất!" Lãnh Đồng không chút do dự nói, hắn mặc kệ có phải là Tiêu Phàm hay không, cũng phải đem cơn giận của Lãnh Lưu Cảnh chuyển hướng sang Tiêu Phàm đã.

"Ngươi nói không sai, ta muốn giết hắn, nhưng còn muốn giết ngươi hơn!"

Đột nhiên, một âm thanh đạm mạc vang lên, Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh quay lại nhìn, những tu sĩ khác cũng đề phòng tìm nơi phát ra âm thanh đó.

"Tiêu Phàm!" Tất cả mọi người kêu lên kinh ngạc.

Người tới chính là Tiêu Phàm, Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh không nghĩ rằng Tiêu Phàm đến nhanh như vậy, hắn không phải đang đại chiến với sơn chủ Tu La sao?

Chẳng lẽ sơn chủ Tu La đã bị hắn giết chết rồi?

Chỉ có khả năng này, thì Tiêu Phàm mới có thể đến được đây nhanh như vậy.

Tiêu Phàm dẫn theo bọn Kiếm La chậm rãi tiến tới chỗ Lãnh Đồng, thật ra hắn chưa định xuất hiện, chuẩn bị xem màn chó cắn chó của bọn chúng.

Nhưng không ngờ Lãnh Đồng đã thành công dập tắt ngọn lửa giận của Lãnh Lưu Cảnh, sau khi bình tĩnh lại, với con người của Lãnh Lưu Cảnh, sẽ không tiếp tục liều chết đánh Lãnh Đồng nữa, vậy thì Tiều Phàm tự xuất hiện thôi.

"Tiêu Phàm, đúng là ngươi đang giở trò?" Lãnh Lưu Cảnh như quên đi Tiêu Phàm mạnh thế nào, đáng ra ngọn lửa đã được dập tắt lại bắt đầu nhen lên lại.

"Ta có thể thề, ta không có giở trò quỷ gì." Tiêu Phàm nhún nhún vai, một vẻ không liên quan đến mình, cười nói: "Ta cũng chỉ vừa đến đây mà thôi."

Lãnh Lưu Cảnh tỏ vẻ phiền muộn, nếu như không phải là Tiêu Phàm, vậy là ai đã giết chết mười ba thuộc hạ của hắn trong Âm Sát Tuyệt Trận?

"Dù sao chuyện cũng không liên quan đến ta." Lãnh Đồng hừ lạnh một tiếng nói, sau đó hắn quay người chuẩn bị dẫn người của hắn rời đi.

"Chuyện không liên quan tới ngươi, vậy ngươi chạy làm gì?" Lãnh Lưu Cảnh giận dữ, một kiếm chém về phía Lãnh Đồng lần nữa.

Lãnh Đồng thấy thế, biến sắc, phẫn nộ quát: "Lãnh Lưu Cảnh, ngươi cần phải biết, hai chúng ta cùng bị thương, thì cuối cùng ai là người có lợi!"

"Đương nhiên ta biết!" Lãnh Lưu Cảnh đằng đằng sát khí nói, nhưng hắn nuốt không trôi cơn giận này, quát lên: "Huống chi, vừa rồi ngươi đã giết hai người của ta, vụ này cũng phải tính!"

Cũng khó trách Lãnh Lưu Cảnh lại giận đến thế, chỉ còn hai người sống sốt ra khỏi Âm Sát Tuyệt Trận, nhưng lúc nãy lại bị Lãnh Đồng giết chết.

Hắn thấy rằng, nếu Lãnh Đồng không phải trong lòng có tính toán, thì sao lại giết luôn hai người còn lại của hắn?

Tiêu Phàm cũng không nghĩ tới, Lãnh Lưu Cảnh lại là người nóng nảy như vậy, mình còn ở đây, hắn vẫn đánh nhau với Lãnh Đồng?

Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, Lãnh Lưu Cảnh biết hắn không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, vậy chỉ có thể trút giận lên Lãnh Đồng.

Vẻ mặt Lãnh Đồng phiền muộn, cái gì mình cũng không làm, lại rước họa vào thân, trong lòng hắn cũng kìm nén cơn giận không có nơi phát tiết.

Về phần hai thuộc hạ của Lãnh Lưu Cảnh, Lãnh Đồng không hề để tâm đến, ngày đó vì muốn hãm hại Tiêu Phàm, hắn giết chết không ít người của mình, thì sao lại bận tâm đến mạng sống của những người khác chứ.

Nếu Tiêu Phàm không phải đang nhìn chằm chằm ở cách đó không xa, hiện tại Lãnh Đồng thật sự muốn liều mạng với Lãnh Lưu Cảnh.

Phù một tiếng, tốc độ của Lãnh Lưu Cảnh rất nhanh, lách mình một cái đã xuất hiện trước mặt Lãnh Đồng, một nhát kiếm chém vào hư không, kiếm khí sắc bén xé rách hư không.

Tốc độ của Lãnh Đồng cũng không chậm, nhưng vẫn bị kiếm khí chém trúng, xé rách áo choàng, ngực hắn lộ ra một vết máu tươi.

"Lãnh Lưu Cảnh, ngươi đừng ép ta!" Thấy Lãnh Lưu Cảnh đuổi theo không tha, cuối cùng Lãnh Đồng cũng nổi giận, trong con ngươi hiện lên ngọn lửa màu đen.

"Hừ, ta đã sớm muốn lĩnh giáo đồng thuật của ngươi, có thật sự lợi hại như vậy!" Ngữ khí Lãnh Lưu Cảnh lạnh bang, thậm chí có chút không tin.

"Nếu ngươi muốn chết, thì ta sẽ giúp ngươi!" Thần sắc của Lãnh Đồng phát lạnh, bỗng nhiên, con ngươi của hắn phun ra hai vệt sáng đen.

Hai vệt sáng đen hóa thành hai vòng xoáy, cắt đứt hư không, trong nháy mắt cả bầu trời như sụp đổ.

"Giết!"

Tâm niệm Lãnh Đồng khẽ động, trong vệt sáng đen ẩn hiện một cái bóng đen, trông như là một vị ma thần vậy, uy lực vô cùng bá đạo.

Vòng xoáy màu đen giao sát cả khuôn viên xung quanh vài dặm, bao phủ luôn cả bọn Tiêu Phàm!

Thần sắc Tiêu Phàm thay đổi, ngay lúc này, trong bóng tối hiện ra một nhát sắc bén, đâm trực tiếp vào ngực Tiêu Phàm.

"Trò vặt này cũng có thể khoe trước mặt ta sao?" Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, bỗng nhiên thân hình của hắn biến mất tại chỗ.

Bóng Tiêu Phàm mới vừa biến mất, một nhát kiếm chém trúng bóng của hắn, kế tiếp một bóng trắng xuất hiện tại chỗ Tiêu Phàm đã đúng, đó là Lãnh Lưu Cảnh.

Không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi va chạm của Lãnh Lưu Cảnh và Lãnh Đồng là giả, mục đích của họ là giết chết Tiêu Phàm, nhưng họ không ngờ, Tiêu Phàm đã nhận ra kế hoạch của họ.

"Làm sao có thể?" Lãnh Lưu Cảnh thấy thân ảnh bị trường kiếm đâm trúng từ từ biến mất, lộ ra vẻ kinh hãi, tốc độ của hắn đã rất nhanh, mà Tiêu Phàm vẫn có thể thoát được!

"Ngươi có phải đang tìm ta không?" Lúc này, tại sau lưng Lãnh Lưu Cảnh, đột nhiên truyền đến một âm thanh, Lãnh Lưu Cảnh cảm thấy lạnh trên cổ, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Phụt một tiếng, một thanh trường kiếm xuyên qua ngực Lãnh Lưu Cảnh, Lãnh Lưu Cảnh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Tiêu Phàm đang lạnh lùng nhìn hắn.

"Tiêu Phàm, ngươi..." Lãnh Lưu Cảnh phun ra một ngụm máu.

"Thật sự không phải ta." Tiêu Phàm thu lại trường kiếm đặt trên cổ Lãnh Lưu Cảnh, nhún vai nói, một vẻ mặt không liên quan đến ta.