Vô Thượng Sát Thần

Chương 1992: Đồng Thuật



Đám người cảm nhận được sự bình tĩnh trên người Tiêu Phàm, không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.

Điệu bộ này của Tiêu Phàm, có vẻ như cũng không phải là muốn liều mạng với mấy đại cường giả Thiên Thần cảnh, ngược lại giống như là đi chịu chết, nếu không, ngay cả đối mặt mấy đại cường giả Chiến Thần cảnh, hắn cũng không có khả năng hờ hững như thế.

“Tiêu Phàm tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của bọn Sơn chủ, hơn nữa, khí tức phát ra trên người của hai người kia có vẻ như càng mạnh hơn so với Sơn chủ!”

“Không cần nghĩ cũng biết rõ, nhất định là Thiên Thần cảnh! Nói cách khác, Tiêu Phàm bây giờ phải đối mặt với ba đại Thiên Thần cảnh cường giả, hai nữa bước Thiên Thần cảnh!”

“Đoán chừng hắn tự biết là không địch lại, đi lên chịu chết, nếu như bị công tử bắt sống, nhất định sẽ bị công tử tra tấn, đi lên chịu chết như thế này, cũng là thoải mái!”

“Hắn vậy nhưng mà lại tự biết mình, đáng tiếc, dù hắn lợi hại như thế nào, tại trước mặt công tử cũng chỉ thế mà thôi!”

Thuộc hạ của Thần Vô Tâm coi thường nhìn Tiêu Phàm, bên trong lời nói đều là ý chế nhạo, theo bọn hắn nghĩ, Tiêu Phàm tuyệt đối hẳn phải chết không nghi ngờ.

Ba đại Thiên Thần cảnh, hai nửa bước Thiên Thần, thực lực như thế này, đã có thể quét ngang Thiên Địa Lao Ngục và Chiến Hồn đại lục.

Sắc mặt của đám người Kiếm La, Tiếu Thiên Dương vô cùng nghiêm nghị, cố nhiên là bọn hắn tin tưởng Tiêu Phàm, nhưng lúc này, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.

Nếu như chỉ là một Thiên Thần cảnh, bọn hắn tin tưởng rằng, lấy thực lực của Tiêu Phàm, tuyệt đối không sẽ rơi xuống hạ phong, dù là đánh bại Thiên Thần cảnh đối với Tiêu Phàm mà nói cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Nhưng mà, đối diện là ba đại Thiên Thần, trong thiên hạ, đoán chừng cũng chỉ có Huyết Ma bộ lạc và Chiến Thần điện có thể địch nổi.

Đang lúc đám người lo lắng, đột nhiên có một tiếng nói lạnh lẽo vang lên: “Một lũ muốn tự tìm cái chết!”

Đám người nghe thấy thế, không khỏi hít vào một hơi lạnh, ánh mắt đều rơi vào trên người Tiêu Phàm.

“Tiểu tử này vừa nói cái gì? Hắn nói bọn Sơn chủ tự tìm cái chết?” Thuộc hạ của Thần Vô Tâm kêu lên sợ hãi, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Tiểu tử này sắp chết đến nơi, còn dám lớn lối như vậy?

Chẳng lẽ là hắn cố ý khích giận mấy đại Thiên Thần phía đối diện, muốn đối phương cho hắn được chết thống khoái hay sao?

Thiên Thần cường giả áo đen cầm đầu cười nhạo một tiếng, trong giọng nói đều là vẻ khinh thường: “Một tên Chiến Thần cảnh nho nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng ngươi là Thiếu chủ sao? Giết ngươi dễ như giết chết một con kiến!”

Trong mắt của những Thiên Thần cường giả khác cũng tỏa ra kim quang, chỉ có vẻ mặt của Tu La sơn chủ, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hơi ngưng tụ, bọn hắn dù sao cũng đã được chứng kiến sự cường đại của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm tuyệt đối không phải loại người không nắm chắc sẽ đi chịu chết, hắn dám nói như vậy, khẳng định có sư tự tin của hắn.

Chỉ là bọn hắn thực sự không nghĩ ra, Tiêu Phàm đến cùng dựa vào cái gì, ngay cả Thiên Thần cảnh đều không để ở trong mắt.

“Còn lo lắng cái gì nữa, giết hắn!” Tiếng nói lạnh lẽo của Thần Vô Tâm vang lên, hắn không muốn sinh thêm chuyện, Tiêu Phàm cho hắn một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Vừa rồi hắn đánh với Tiêu Phàm một trận, ban đầu còn có thể áp chế Tiêu Phàm, nhưng theo chiến đấu diễn ra, hắn phát hiện Tiêu Phàm vậy mà đang mạnh dần lên.

Vẻn vẹn trong thời gian chưa uống hết nửa chén trà nhỏ, hắn đã không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, tiếp tục như thế, Thần Vô Tâm đều có khả năng thua ở trong tay Tiêu Phàm.

Thần Vô Tâm tu luyện tới bây giờ, còn chưa nếm qua quả đắng, trước kia không có, hiện tại cũng không có, về sau sẽ càng thêm không có!

“Tiểu tử, nhớ kỹ sau khi đầu thai, không nên đắc tội thiếu chủ!” Thiên Thần áo đen hừ lạnh một tiếng, nguyên bản hắn còn muốn tra tấn Tiêu Phàm một chút, chỉ là Thần Vô Tâm hạ lệnh, bọn hắn cũng không dám do dự.

Tiếng nói vừa phát ra, Thiên Thần áo đen đã dẫn đầu xông ra, mấy người đứng phía sau Tu La sơn chủ cũng đồng thời xông lên, nhưng bọn hắn chỉ là tượng trưng xông tới Tiêu Phàm mà thôi.

Dù sao, theo bọn hắn nghĩ, có Thiên Thần áo đen ra tay, cũng đã đầy đủ rồi.

Cảm nhận được cỗ khí thế mạnh mẽ kia, Tiêu Phàm không khỏi lui về phía sau mấy bước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

“Quả nhiên là đồ chán sống!” Thiên Thần áo đen khịt mũi coi thường cười nói, Tiêu Phàm ngay cả khí thế của bọn hắn đều không ngăn cản được, còn dám trách mắng bọn họ là một đám người chán sống, chính hắn tự tìm cái chết mới là thật.

Nhưng Tiêu Phàm lại không để ý tới bọn họ, hắn lau đi máu tươi nơi khóe miệng, đón nhận lấy một luồng áp lực to lớn tiếp tục đi về phía tên Thiên Thần kia.

Ở bên trong quá trình này, trên người Tiêu Phàm mơ hồ tản ra một luồng khí tức như có như không, đồng thời, quanh người hắn tỏa ra từng tia sương mù màu đen, toàn bộ hư không đều hơi run rẩy.

Hơn nữa, mắt phải của hắn vậy mà chậm rãi biến thành màu máu, dường như chảy ra máu tươi, nhìn qua vô cùng dữ tợn, tanh máu.

Bọn Thiên Thần áo đen phía đối diện mơ hồ cảm nhận được điều gì đó không thích hợp, tốc độ của bọn họ bỗng nhiên tăng lên, lắc mình một cái liền xuất hiện ở gần Tiêu Phàm.

“Chết đi!” Một chưởng của Thiên Thần áo đen giận giữ đánh xuống, hư không giống như một chiếc gương, bắt đầu vỡ ra, khí tức vô cùng mạnh mẽ quét sạch bốn phương.

Đám người Tu La Sơn Chủ thấy thế, không tiếp tục tiến lên nữa, một người chết mà thôi, căn bản không cần thiết để bọn hắn đồng thời xuất thủ.

“Công Tử!” bọn Kiếm La gào thét, toàn lực lao về vị trí của Tiêu Phàm, nhưng mà, chưởng cương bá đạo của Thiên Thần cảnh làm cho ngũ tạng lục phủ của bọn hắn bị chấn động đến mức không ngừng sôi trào, căn bản không tiến đến gần được.

Dưới một đòn này, mặt Tiêu Phàm đều bắt đầu vặn vẹo, hắn nhanh chóng nhắm mắt trái lại, bên trong mắt phải đã bắt đầu chảy ra máu tươi, thậm chí bắt đầu có sương máu bốc hơi lên.

Dưới một chưởng này, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ phải chết không nghi ngờ.

"Gào!"

Nhưng mà, lúc một chưởng kia sắp đánh lên trên người Tiêu Phàm, một tiếng gầm thét ngập trời từ trên người Tiêu Phàm truyền ra.

Sau một khắc, một chuyện làm cho tất cả mọi người kinh hãi phát sinh, chỉ thấy quanh thân Tiêu Phàm đột nhiên sương mù màu đen cuồn cuộn, sau lưng hắn, hiện lên một ma ảnh màu đen to lớn.

Ma Ảnh bay múa, một quyền hung hăng đánh về chưởng cương trên không trung, không đợi đám người lấy lại tinh thần, quyền cương của Thiên Thần áo đen bùm một tiếng nổ tung.

Hơn nữa, một quyền kia của ma ảnh màu đen cũng không biến mất, càng là tản ra khí tức vô cùng ngông cuồng, nhằm về Thiên Thần áo đen hung hăng giết tới.

“Cái gì?” Sắc mặt của tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi, Tiêu Phàm vậy mà một quyền đánh nát chưởng cương của Thiên Thần cảnh, đây là cần sức mạnh lớn cỡ nào.

Chỉ có con ngươi của Thần Vô Tâm hơi co rụt lại, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn ma ảnh vô cùng cuồng bá sau lưng Tiêu Phàm, bờ môi hơi run run nói: “Chẳng lẽ đây là vị trong truyền thuyết kia?”

Không đợi Thần bọn Vô Tâm lấy lại tinh thần, công kích của ma ảnh ở sau lưng Tiêu Phàm kia đập ầm ầm lên trên người Thiên Thần áo đen.

Thiên Thần áo đen bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đập ầm ầm xuống mặt đất, quảng trường đá đen đều là run lên bần bật.

“Nhanh, dùng bất kỳ giá nào, giết hắn!” Thần Vô Tâm trở nên có chút dữ tợn, đáy mắt có một tia vừa điên cuồng vừa tham lam.

"Giết!"

Thiên Thần áo đen từ mặt đất bò lên, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, hóa thành thiểm điện giết tới Tiêu Phàm, những người khác cũng không do dự, một đòn vừa rồi của Tiêu Phàm triệt để làm cho bọn hắn sợ hãi.

Giờ khắc này, mới là chân chính ba đại Thiên Thần, hai nửa bước Thiên Thần cùng lúc áp bách hướng tới Tiêu Phàm, xương cốt của Tiêu Phàm đều đang phát ra từng tiếng vỡ vụn, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.

Bằng vào sức mạnh của một người, hắn xác thực không phải là đối thủ của mấy tên Thiên Thần cảnh, dù là hắn đã kích phát sức mạnh của Tu La Ma Ảnh, đây hầu như đã là cực hạn của hắn.

Nhưng mà, theo sức mạnh áp bách ngày càng nhiều, bên trong mắt phải của Tiêu Phàm, máu tươi chảy càng lúc càng nhanh, bên trong con mắt màu đỏ ngòm có lẫn một tia màu đen, cho người ta một loại cảm giác vô cùng âm trầm.

“Vẫn không bức bách luồng sức mạnh này ra được sao?” Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ không cam lòng, mắt trái nhắm chặt, mắt phải dường như sắp nổ tung, gân xanh trên trán hắn càng giống như là những con sâu ngọ nguậy.

Ken két!

Dưới sự áp chế của lsức mạnh của đối phương, xương cốt của Tiêu Phàm cũng bắt đầu nổ tung, thân thể chậm rãi ngã xuống mặt đất, sắc mặt càng ngày càng dữ tợn, trong lòng hắn gào thét: “Tiêu Phàm ta, tuyệt đối không có khả năng chết ở đây!”