Vô Thượng Sát Thần

Chương 1994: Trong Điện Có Người



Lão tổ?

Đây là nhân vật cấp bậc lão tổ của Tu La Vương Tộc sao? Nếu không, Thần Vô Tâm sao có thể gọi hắn là lão tổ?

Tiêu Phàm lập tức đề phòng nhìn lão giả lưng còng, sương mù màu máu bên trong mắt phải của hắn chậm rãi biến mất, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch.

Nếu Đồng Thuật Nghịch Loạn không làm gì được lão giả lưng còng kia, Tiêu Phàm cũng không cần tiếp tục sử dụng con mắt này nữa, huống chi chuyện này với hắn có tiêu hao cực lớn.

Thậm chí, mắt hắn đã chảy ra một tia máu tươi, đây là hậu quả của cưỡng ép sử dụng con mắt này.

Lấy sức mạnh bây giờ của hắn, cũng chỉ có thể đủ sử dụng mà thôi, căn bản là không có cách thi triển ra uy lực chân chính.

“Ngươi có biết Đồng Thuật này vốn là của ai không?” Lão giả lưng còng cũng không để ý tới Thần Vô Tâm, ngược lại híp hai mắt nhìn Tiêu Phàm nói.

Tiêu Phàm cau mày một cái, chẳng lẽ lão đầu này biết rõ chủ nhân của con mắt mà mình lấy được bên trong Tỏa Hồn Châu kia là ai? Hay là nói, hắn biết rõ chuyện mình lấy được con mắt kia?

Nhưng mà nghĩ lại thì lại không đúng, nếu như lão giả lưng còng biết rõ chuyện mình lấy được con mắt kia, hắn khẳng định sẽ không hỏi mình như thế.

“Biết rõ thì như thế nào, không biết thì lại như thế nào?” Sắc mặt của Tiêu Phàm trầm xuống, trong mắt đều là vẻ đề phòng, lão giả này có thể ngăn cản sức mạnh của Đồng Thuật Nghịch Loạn, thực lực có thể còn mạnh hơn nhiều so với bọn Tu La sơn chủ.

“Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, con mắt này cho ngươi cũng thật là lãng phí, lão phu sẽ lấy lại.” Lão giả lưng còng hơi lắc đầu, một chỉ bắn ra, một vệt sáng nhằm về Tiêu Phàm gào thét mà tới.

Giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng lại lộ ra vô tận bá đạo, tựa như con mắt này vốn là thuộc về hắn, hiện tại chỉ là lấy lại đồ của chính hắn mà thôi.

Sắc mặt của Tiêu Phàm thay đổi, việc trước tiên nghĩ đến chính là lui lại, nhưng mà kỳ quái là, hắn phát hiện mình căn bản là không có cách nào động đậy được!

Vẻn vẹn một chỉ bắn ra, mình liền không thể động được?

Vậy sức mạnh của lão giả lưng còng khủng bố tới mức nào?

Phải biết, hắn bây giờ vẫn chỉ là một đạo tàn niệm hư ảnh, nếu như là bản thể, chẳng phải là nghịch thiên?

Trong lòng Tiêu Phàm ngưng trọng tới cực điểm, thực lực của lão giả lưng còng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy đạo ánh sáng kia nhằm về phía hắn gào thét mà tới, lúc này, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một loại uy hiếp chết chóc bao phủ hắn.

Dù là vừa mới đối mặt ba đại cường giả Thiên Thần cảnh, hai nửa bước Thiên Thần cảnh, hắn cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Nguyên một đám suy nghĩ ở trong đầu Tiêu Phàm nhanh chóng lóe qua, đáng tiếc, thời gian đã không nhiều, đạo ánh sáng kia trong nháy mắt đi tới gần Tiêu Phàm, cách Tiêu Phàm chỉ có không đến một trượng.

Trên mặt Thần Vô Tâm lộ ra nụ cười lạnh lẽo, hắn thấy, lão giả lưng còng đã ra tay, cho dù Tiêu Phàm là Thiên Thần cảnh thì sao chứ, cũng hẳn là phải chết không có gì nghi ngờ.

Huống chi, Tiêu Phàm chỉ là một tu sĩ Chiến Thần cảnh mà thôi.

Vút!

Cũng ngay lúc ánh sáng kia sắp bắn vào mi tâm Tiêu Phàm, bên trong đại điện, đột nhiên bay vụt ra một đạo đạm ánh sáng kim sắc, tốc độ của đạo ánh sáng kim sắc kia không biết so với đạo ánh sáng của lão giả lưng còng nhanh gấp bao nhiêu lần.

Ánh sáng màu vàng nhạt kia dường như sao chổi bay qua vòm trời, chiếu sáng cả vùng không gian, kêu xoẹt một tiếng, ánh sáng màu vàng nhạt kia trực tiếp dập tắt lưu quang của lão giả lưng còng trong nháy mắt.

“Ai!” Lão giả lưng còng gầm thét một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nơi xa.

Hắn thực sự không nghĩ ra, ở tiểu thế giới này, làm sao còn có thể có sức mạnh nào đó co thể ngăn trở hắn.

Trong nháy mắt khi đạo lưu quang kia bị dập tắt, thân thể Tiêu Phàm trong nháy mắt khôi phục tự do, thân hình hắn lóe lên, lúc lần nữa xuất hiện đã là bên ngoài mấy chục trượng.

Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, phía sau lưng hắn đã bị ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt đều đã trắng bệch.

Vừa mới trong nháy mắt kia, hắn cảm giác mình ở Quỷ Môn Quan đi một vòng, sau đó, con ngươi hắn đột nhiên nhìn về phía đại điện màu đen.

Không chỉ đám bọn hắn, ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng quét về phía đại điện màu đen.

“Đường đường hóa thân Thần Vương, lấy lớn hiếp nhỏ, cũng quá đánh mất thân phận.” Một tiêng nói bình thản từ trong đại điện truyền đến.

“Trong đại điện còn có người?” Trên mặt Thần Vô Tâm lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó trở nên vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. “Chẳng lẽ Tu La Vương truyền thừa ở trong tay hắn?”

Có điều sự kích động của hắn rất nhanh bị tưới một chậu nước lạnh, đây là nhân vật mà công kích của lão tổ đều có thể hóa giải, coi như đối phương lấy được Tu La Vương truyền thừa thì tính sao?

Chẳng lẽ chỉ bằng hắn và Lão tổ của hắn liền có thể cướp đoạt được sao? Hiển nhiên là không có khả năng!

Ánh mắt của bọn Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong đại điện, bọn hắn cũng rất muốn biết rõ, rốt cuộc là ai tại thời điểm mấu chốt cứu Tiêu Phàm một mạng.

Chỉ có hai người Tiêu Phàm và Sở Khinh Cuồng nghe được tiếng nói này, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, hai người nhìn nhau, sau đó ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn.

Hiển nhiên, hai người đã đoán được người nọ là ai!

"Cộp cộp cộp!"

Bên trong đại điện, truyền đến một trận tiếng bước chân thanh thúy, tiếng bước chân rất nhỏ, lại giống như kinh sét đánh quẩn tại toàn bộ hư không, hô hấp của tất cả mọi người đều ngừng lại.

Một phương của Thần Vô Tâm, chỉ còn lại Thần Vô Tâm, Tu La sơn chủ và lão giả lưng còng, vẻ mặt ba người không giống nhau, chí ít, bọn hắn cũng không muốn đối mặt với một địch nhân mạnh mẽ.

Mà bọn Kiếm La lại lộ ra vẻ tò mò, rốt cuộc là ai, tại mấu chốt thời điểm cứu Tiêu Phàm một mạng.

Sức mạnh linh hồn của đám người đều nhằm về bên trong đại điện dũng mãnh lao tới, muốn dò xét bên trong đại điện rốt cuộc là ai, nhưng mà đều bị sức mạnh của đại điện màu đen ngăn cản ở ngoài, căn bản không tiến vào được.

Hơn nữa, bọn hắn cũng không muốn đắc tội một tồn tại cường đại, không thể không thu hồi linh hồn lực lại!

Sau một lát, tiếng bước chân trong điện đột nhiên dừng lại, tựa như cho tới bây giờ không có xuất hiện qua.

“Hừ, giả thần giả quỷ!” Lão giả lưng còng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đưa tay chính là một chưởng đánh tới cánh cửa đại điện, xuất thủ rất tàn nhẫn.

Đi đến cảnh giới như của hắn vậy, đã có rất ít người có thể làm hắn động dung, nhưng vị trong đại điện màu đen kia chính là một người trong đó.

Xoẹt!

Cũng ngay tại lúc chưởng cương sắp tới gần cửa của đại điện màu đen, một đạo kiếm mang màu vàng nhạt bắn ra, kiếm khí đáng sợ trực tiếp xé mở chưởng cương của hắn.

Nhưng mà, kiếm khí còn không ngừng, lần nữa hướng về lão giả lưng còng đánh tới, tựa như muốn một kiếm chém chết hắn.

“Hừ!” Lão giả lưng còng hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra phẫn nộ vô tận, hắn thế nhưng đường đường là Thần Vương hóa thân, lại làm sao có thể bị người khác chém giết?

Lão giả lưng còng bỗng nhiên tiến vào trong cơ thể Thần Vô Tâm, sau một khắc, khí thế trên người Thần Vô Tâm đại biến, Ngọc Bút màu đen trong tay nhẹ nhàng vung lên, một cửa ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở trước người hắn.

Kiếm mang màu vàng nhạt kia bỗng nhiên bắn vào bên trong cửa ánh sáng, cũng không thấy bóng dáng, cửa ánh sáng cũng đồng thời nổ tung, thân hình Thần Vô Tâm lui ra phía sau mấy trượng, hư ảnh của lão giả lưng còng lần nữa xuất hiện.

“Biến thái như vậy?” Bọn Tiếu Thiên Dương kêu lên quái dị.

Cũng khó trách bọn hắn khiếp sợ như vậy, phải biết, Tiêu Phàm dù trong nháy mắt giết chết ba Thiên Thần cảnh cường giả, mà lão giả lưng còng lại ép tới Tiêu Phàm hoàn toàn không thở nổi, có thể nghĩ lão giả lưng còng mạnh mẽ thế nào.

Nhưng mà, lão giả lưng còng vẫn như cũ bị một kiếm của đối phương đẩy lui, người này đáng sợ như thế nào?

Hư ảnh của lão giả lưng còng vụt sáng, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chặp cánh cửa của đại điện màu đen, giờ khắc này, hắn cũng không dám khinh thường người bên trong đại điện.

"Kẹt!"

Cũng ngay tại lúc này, cánh cửa đại điện đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, tất cả mọi người trợn to hai mắt, nhìn về cửa đại điện nhìn lại.

Lại nhìn thấy, bên trong cánh cửa đại điện có một thanh niên mặc áo bào trắng chậm rãi đi ra, hắn mày kiếm mắt sáng, tư thế hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, siêu nhiên xuất trần, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đứng ở đó, dường như tuyệt thế kiếm tiên, ngạo nghễ xuất trần, độc lập với thế giới!