Vô Thượng Sát Thần

Chương 2004: Nam Cung Tiêu Tiêu Chết Rồi?



Tu La điện mới có thời gian không đến mấy năm, luận nội lực, tất nhiên không phải đối thủ của Huyết Ma bộ lạc, chỉ xét đến số lượng cường giả Chiến Thần cảnh, đã không cùng một cấp độ.

Mà địch nhân của Tu La điện, cũng không chỉ có Huyết Ma bộ lạc, còn có Truyền Thừa điện và Chiến Thần điện.

Trên mặt biển, trong lúc nhất thời loạn thành một đám, vô cùng bạo động, không nói long trời lở đất cũng không gần như vậy rồi.

Nam Cung Tiêu Tiêu xuất ra Tử Tinh Lôi thú trùng sát ở phía trước nhất, chiến đấu hung mãnh nhất, bọn chúng cơ hồ quét sạch tứ phương, không người nào có thể địch lại.

Lăng Phong, Diệp Thi Vũ, đám người Quan Tiểu Thất ở hai cánh kiềm chế Huyết Thần Quân, mà Ảnh Phong và Phong Lang lại thống lĩnh Tu La điện lén ám sát Huyết Thần Quân.

Vốn dĩ tựa như trận chiến không ở cùng một đẳng cấp, lại giằng co kỳ lạ.

Chiến Thần cảnh của Tu La điện cũng không am hiểu giao chiến chính diện, nhưng bọn họ cực kỳ am hiểu đánh lén và ám sát, mà bên trong quần chiến, thừa cơ đâm giết đối với bọn chúng mà nói càng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Phía trên Thần Châu, sắc mặt Minh Yểm băng lãnh nhìn xuống dưới, đây hết thảy dường như vượt quá dự liệu của hắn, trên thân mập mờ tản ra sát ý.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng, đây chỉ là một trận đơn phương đồ sát, nhưng bây giờ ngược lại, Tu La điện đã có thể giằng co trong thời gian ngắn với Huyết Thần Quân?

Nếu như cho Tu La điện đầy đủ thời gian, còn đến mức nào?

Phải biết, Huyết Ma bộ lạc cần có mấy vạn năm nội lực, mới phát triển như ngày nay!

Minh Yểm càng nghĩ càng tức giận, xém chút liền nhịn không được xuất thủ: "Hừ, bản tôn ngược lại muốn xem xem các ngươi có thể kiên trì bao lâu!"

Hắn có ba ngàn Chiến Thần cảnh, mà phía Tu La điện vẻn vẹn chỉ có khoảng hai trăm, coi như thực lực cường đại thì đã sao, cho dù hao tổn cũng có thể mài chết bọn chúng!

Nơi xa, trên thân mấy người Lăng Phong và Quan Tiểu Thất đã bị thương không nhẹ, hỗn chiến kiểu này, đôi khi thực lực cá nhân cũng không phải là tuyệt đối.

Bởi vì không cẩn thận rất có thể bị những người khác đánh lén, nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mạng.

"Đại ca, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, ta nghĩ chúng ta vẫn nên rút lui đi." Quan Tiểu Thất lo lắng nói, hai trăm người đối chiến hai ngàn người, đơn giản là kiến càng lay cây.

"Lui? Còn lui về đâu?" Lăng Phong lắc đầu, một kiếm chém chết một tu sĩ Chiến Thần cảnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn Minh Yểm trên không trung một chút, lạnh giọng nói: "Minh Yểm là Thiên Thần, sợ rằng chúng ta trốn vào trong Chỉ Xích Thiên Nhai của Thi Vũ, cũng sẽ bị hắn tìm tới, đến lúc đó chỉ chết càng nhiều mà thôi."

Nghe vậy, sắc mặt Quan Tiểu Thất trở nên vô cùng khó coi, hắn cũng biết đạo lý này, bằng không mà nói, bọn họ trước đó trốn ở bên trong Lưu Ly Thánh Đảo của Hồn tộc, cũng sẽ không bị Minh Yểm bọn chúng bức ra ngoài.

"Không cần nghĩ nhiều như vậy, có thể giết bao nhiêu thì giết, chờ Minh Yểm động thủ thật sự hẵng nói!" Lăng Phong nghiêm nghị nói, hắn hận thực lực mình quá thấp.

Nếu như hắn có thể là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, dù là đối mặt Thiên Thần cảnh tiền kỳ cũng có thể ngạnh kháng một hồi.

Đáng tiếc không có nếu như, bọn họ bây giờ muốn sống sót, chỉ có thể liều mạng.

Chém giết lại tiếp tục, tiếng nổ vang bên tai không dứt, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn hư không, từng trận mưa máu trút xuống, mặt biển đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Nam Cung Tiêu Tiêu dẫn theo Tử Tinh Lôi Thú chém giết hung mãn nhất, Huyết Thần Quân chết trong tay bọn chúng nhiều vô số, về phần Chiến Thần cảnh bị giết, càng là nhiều vô kể.

"Giết!"

Nam Cung Tiêu Tiêu gầm thét, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, chiến ý ngập trời, hắn giống như một con ngựa hoang mất cương, vô cùng điên cuồng, phiến thiên địa này đều dường như sôi sục lên.

Xoẹt một tiếng, lại có mấy người bị hắn chém giết, hắn nghiễm nhiên chính là một Chiến Thần không thể địch nổi, quét sạch tất cả địch nhân.

"Sảng khoái!" Nam Cung Tiêu Tiêu cười lớn, rất lâu không được chiến đấu sảng khoái như vậy, trận chiến lúc trước khiến hắn cứ bứt dứt không thôi.

"Chết!"

Cũng ngay lúc này, chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, dường như một luồng thiên uy từ cửu tiêu trút xuống, chấn động đến mức màng nhĩ của Nam Cung Tiêu Tiêu đau nhói, linh hồn đều run rẩy kịch liệt một hồi.

Mấy con Tử Tinh Lôi Thú ở gần hắn nổ tung, hóa thành vô số tinh thể bay vụt tứ phương, hiển nhiên là chết không thể chết lại.

Dù là Lăng Phong và Quan Tiểu Thất bọn họ cách đó không xa, cũng bị chấn động đến khí huyết sôi trào không ngừng, trong miệng bật ra một tia máu tươi.

"Đây chính là uy lực của Thiên Thần sao?" Nam Cung Tiêu Tiêu cảm giác da đầu có chút tê dại, một luồng uy hiếp tử vong bao phủ hắn.

Không cần nghĩ cũng biết, là Minh Yểm xuất thủ!

Trên không trung Minh Yểm nhẹ nhàng trỏ một ngón tay, một luồng ánh sáng huyết sắc gào thét dội xuống, luồng sáng xuyên thủng hư không, những nơi đi qua, cho dù Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng bị hất bay.

Mà luồng sức mạnh này, lại khóa chặt Nam Cung Tiêu Tiêu!

"Lão nhị, cẩn thận!" Lăng Phong kêu to, nhìn thấy Minh Yểm xuất thủ hắn bỗng thầm nói không ổn, thật không ngờ người mà Minh Yểm muốn giết đầu tiên lại là Nam Cung Tiêu Tiêu.

Giờ phút này, Nam Cung Tiêu Tiêu dường như bị một luồng sức mạnh đáng sợ áp chế, thân thể đều không thể động đậy, chỉ có máu tươi trong cơ thể hắn đang không ngừng sôi trào.

"Chiến, chiến, chiến!" Nam Cung Tiêu Tiêu gầm thét, huyết mạch Chiến tộc mãnh liệt, Lôi Điện Áo Nghĩa vô cùng vô tận trên người hắn bốc lên, muốn ngạnh kháng với luồng sức mạnh kia.

Ầm một tiếng nổ vang, hư không bốn phía vỡ nát, trong nháy mắt đó, Nam Cung Tiêu Tiêu cũng rốt cục khôi phục được cử động.

"Nghịch loạn ngũ thức, thức thứ năm, Phá Thiên Địa!"

Nam Cung Tiêu Tiêu không dám có bất kỳ do dự, trực tiếp thi triển ra một kích cường đại nhất của hắn, nghịch loạn ngũ thức, thức thứ năm Phá Thiên Địa còn bá đạo hơn nhiều so với thức thứ tư Táng Thần Linh.

Một kích này hắn chém ra, hư không đều đang điên cuồng vỡ nát, cuối cùng nuốt huyết sắc lợi mang kia vào hư vô.

Nam Cung Tiêu Tiêu há miệng thở dốc, mồ hôi hột trên trán lớn bằng hạt đậu lăn xuống, một kích vừa rồi, cơ hồ rút hết ba thành thần lực của hắn.

Lúc này mới chỉ ngăn cản được một kích bình thường của Thiên Thần cảnh, nếu như toàn lực ứng phó...

"Vù vù… "

Không đợi Nam Cung Tiêu Tiêu suy nghĩ nhiều, không trung tiếp tục truyền đến một luồng âm thanh xé gió, lại là khoảng mười đạo lợi mang đồng thời bắn xuống, khí thế hung mãnh.

Vừa rồi có thể ngạnh kháng một đạo lợi mang, cơ hồ là toàn bộ thực lực của Nam Cung Tiêu Tiêu, mà bây giờ lại có tầm mười đạo lợi mang kích xạ xuống dưới, làm sao hắn có thể ngăn cản?

"Ta chỉ có trình độ như vậy sao?" Nam Cung Tiêu Tiêu hai mắt trừng lên như chuông đồng, đồng tử đều suýt chút nữa thì rơi ra, tràn đầy vẻ không cam lòng, chiến ý không ngừng kéo lên.

Nơi xa, Lăng Phong bọn họ cũng lộ ra vẻ kinh hãi, điên cuồng bay về phía này, lại có quá nhiều người, bọn họ căn bản không đến gần được.

Có điều, cho dù bọn họ đến, cũng không có khả năng ngạnh kháng một kích này để cứu Nam Cung Tiêu Tiêu.

Ầm ầm ầm…!

Tầm mười đạo lợi mang tất cả đều đánh trúng Nam Cung Tiêu Tiêu, khắp nơi đều điên cuồng, khí lãng đáng sợ cuộn trào, không trung hét lên giận dữ, bao phủ hoàn toàn vùng hư không kia.

Lăng Phong và Quan Tiểu Thất ra sức gào thét, hai mắt ướt át nhỏ máu, liều mạng giết tới khu vực kia.

Nam Cung Tiêu Tiêu đã chết rồi?

Lăng Phong và Quan Tiểu Thất một mặt chiến đấu, một mặt tới gần vị trí của Nam Cung Tiêu Tiêu.

Mấy giây về sau, hư không ngã ra một thân ảnh, rơi xuống phía mặt biển đang cuồn cuộn.

"Nhị ca!" Quan Tiểu Thất liếc mắt liền nhận ra người kia, chính là Nam Cung Tiêu Tiêu, có điều thời khắc này Nam Cung Tiêu Tiêu đã máu thịt be bét.

Vừa rồi ngạnh kháng một kích của Minh Yểm, có thể sống sót đã vô cùng khó khăn rồi.

Thân hình hai người lóe lên, khi Nam Cung Tiêu Tiêu sắp rơi xuống mặt nước, Quan Tiểu Thất ôm lấy hắn, có điều khi tay của Quan Tiểu Thất chạm đến đầu vai của Nam Cung Tiêu Tiêu, toàn thân Quan Tiểu Thất run lên.

Đồng thời, trong mắt của hắn bốc lên hơi nước, nước mắt cũng nhịn không được nữa mà chảy ra, không ngừng gào lên: "Nhị ca!"

"Nhị Bàn?" Nghe được lời nói của Quan Tiểu Thất, con tim của Lăng Phong đập thình thịch, toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó đau đớn gọi to.

Quan Tiểu Thất khóe miệng co giật, nức nở nói: "Đại ca, nhị ca, hắn chết rồi!"