Tiêu Phàm mặt không biểu tình, chân đạp Đạp Tuyết Vô Ngân, cầm đao tự do chém giết trong một đám Chiến Tông cảnh.
Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ Đạp Tuyết Vô Ngân, trong Thân Pháp Chiến Kỹ tuyệt đối xem như tồn tại cao thâm. Bây giờ Tiêu Phàm đã tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân tới Đệ Nhị Trọng, trên mặt đất căn bản chưa từng lưu lại bất luận dấu chân nào, giống như làn khói, thân hình quỷ dị, nhanh như tia điện, không người nào có thể bắt được.
Sắc mặt hai người Vũ Thừa Quân cùng Trần Phong khó coi, mười mấy người vây công một người một thú, vậy mà còn chưa có hiệu quả thiết thực nào. Điều này khiến hai người đối địch Tiêu Phàm sát tâm ngày càng đậm.
Thời gian trọn vẹn sau hơn nửa nén hương, Vũ Thừa Quân rốt cục nhịn không được, cả người sắc mặt vô cùng dữ tợn, quát ầm lên:
- Tiêu Phàm, có giỏi đánh một trận đàng hoàng!
- Tiêu Phàm, xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào, chỉ dựa vào tránh né, thì có thể không chết sao?
Trần Phong cũng vô cùng phẫn nộ.
Lúc này, Vũ Thừa Quân chỉ muốn giết Tiêu Phàm, mà Trần Phong chỉ muốn có được Hung Đao Đồ Lục.
Theo sự kéo dài của Tiêu Phàm, thần sắc đám người ngày càng ngưng trọng, bọn hắn biết rõ, Tiêu Phàm dựa vào Tuyết Ngọc Hiên, nếu đám người Tuyết Ngọc Hiên kịp thời chạy đến, Tiêu Phàm chưa chắc đã chết.
Đương nhiên, điều khiến hai người phẫn nộ nhất là hai người đường đường là Hoàng Thành Thập Tú, thiên tài Chiến Tông cảnh đỉnh phong lại bị tiểu tử một Chiến Tông cảnh trung kỳ đùa giỡn trong bàn tay.
Bốn phía nhiều tu sĩ nhìn như vậy, về sau thanh danh hai người chỉ sợ là rơi xuống ngàn trượng.
Cái nhìn của đám người đối với Tiêu Phàm cũng có chút đổi mới. Trước đó bọn hắn còn tưởng Tiêu Phàm hẳn phải chết, nhưng mà vẻn vẹn dựa vào Thân Pháp Chiến Kỹ liền đứng ở thế bất bại, nếu như hắn muốn trốn, Vũ Thừa Quân cùng Trần Phong chưa chắc có thể giết hắn.
- Mười mấy người vây công một mình ta, cũng dám nói đánh một trận đàng hoàng, Hoàng Thành Thập Tú đúng thực sự là không biết xấu hổ!
Đám người nghe vậy, xem thường nhìn Vũ Thừa Quân. Vũ Thừa Quân sắc mặt đỏ bừng, nhắm mắt nói:
- Ngươi có thể giết Chu Văn Bác, cũng coi là Hoàng Thành Thập Tú, còn xếp phía trước chúng ta, cái này cũng không tính là khi dễ ngươi.
- Thực lực Vũ Thừa Quân ngươi không ra hồn, miệng ngược lại lợi hại, ngươi không phải muốn đánh một trận đàng hoàng sao? Tiêu mỗ phụng bồi!
Khí thế toàn thân Tiêu Phàm biến đổi.
Bỗng nhiên Đồ Lục lay động, một đạo đao mang gắng sức chém xuống, đao cương bá đạo quét ngang tất cả, thế như chẻ tre.
- Ầm!
Vũ Thừa Quân không dám khinh thường Tiêu Phàm, xuất ra một kiếm, đao kia đột nhiên nổ tung, kiếm khí xuyên thủng y phục Tiêu Phàm, từng giọt máu từ từ nhỏ xuống.
Đồng thời, khóe miệng Vũ Thừa Quân hiện lên một nét cười, giễu cợt nói:
- Cái này của ngươi cũng xứng gọi là đao pháp?
- Ta nhớ Tiêu Phàm chỉ dùng kiếm, hiện tại dùng đao, lấy yếu thế của bản thân đối kháng ưu thế của địch nhân, sao có thể là đối thủ của Vũ Thừa Quân.
Đám người lắc đầu, hầu hết mọi người cũng không coi trọng Tiêu Phàm.
- Ngươi sẽ biết.
Tiêu Phàm lại lơ đễnh, hắn vừa rồi trong Tu La Truyền Thừa tìm được mười mấy loại đao pháp, cuối cùng lựa chọn một bộ tên là chiến kỹ Huyết La Đao Pháp.
Huyết La Đao Pháp thuộc về Lục Phẩm Chiến Kỹ, kết hợp cả tốc độ cùng với công kích, không có bất kỳ minh họa nào, chỉ nghiên cứu tính công kích thực chất, mỗi một chiêu đều biến phức tạp thành đơn giản, trực tiếp kích hại địch nhân.
Tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao, hóa thành Thí Huyết Tu La, bá đạo phi phàm, chính là đao pháp đặc thù của Tu La Điện. Chỉ là đã biến mất theo Tu La Điện trong dòng lịch sử, người biết rõ Huyết La Đao Pháp đoán chừng cũng không nhiều.
Chiến kỹ này dường như là chế tạo riêng cho Tiêu Phàm, chỉ là hắn trước giờ chưa từng sử dụng đao để chiến đấu qua, lần thứ nhất thi triển ra vẫn còn không thạo lắm.
Để lại một câu nói, Tiêu Phàm lần nữa nhào lên, chân đạp Đạp Tuyết Vô Ngân xuyên toạc đám người, mục tiêu khóa chặt Vũ Thừa Quân.
- Chỉ bằng ngươi, không xứng sử dụng đao này.
Trần Phong nhìn thấy Tiêu Phàm không thạo đao pháp, lập tức cười lạnh, ngăn Tiêu Phàm ở phía trước.
- Vậy ngươi xứng?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng bỏ qua Vũ Thừa Quân, cùng Trần Phong đâm vào cùng một chỗ.
Thân ảnh hai người nhanh chóng giao thoa, đốm lửa trên không bắn tứ tung, mấy giây qua đi, hai người đã giao chiến hơn mười chiêu.
Tiêu Phàm lui mãi, công kích của Trần Phong cực kỳ bá đạo tấn mãnh, hắn dùng đao pháp nghênh chiến vẫn có chút không bằng, có điều Tiêu Phàm lại không lấy ra Tu La Kiếm.
Bởi vì cái này còn trong giới hạn chịu đựng của hắn, vừa có được Hung Đao Đồ Lục, vừa vặn rèn luyện một chút.
- Chết!
Trần Phong cười dữ tợn một tiếng, đột ngột đỉnh đầu hắn hiện hư ảnh một chuôi trường đao màu trắng, hư ảnh lôi điện xen lẫn, xì xì rung động, hư không phát ra từng đợt tiếng phá hủy.
Gần như đồng thời, trường đao trong tay Trần Phong cũng bị vô số lôi điện bao trùm, một cỗ Hồn Lực hủy diệt quét sạch tứ phương.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Kinh Lôi Đao! Trần Phong muốn liều mạng.
Con ngươi đám người co rụt lại, cảm nhận được khí tức phát ra trên người Trần Phong đều nhao nhao thối lui ra phía sau.
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, một đao kia đến rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mắt, muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể chính diện đối mặt kháng.
- Cuồng Huyết Trảm!
Tiêu Phàm nâng đao đón lấy, Hồn Lực cuồn cuộn phát ra, Đồ Lục biến thành đao cương cao vài trượng, cùng đao mang như điện kia đụng vào cùng một chỗ.
Phanh phanh phanh!
Lực lượng cuồng bá khuấy động tứ phương, mặt băng tung bay, hóa thành vô số giọt băng bắn về bốn phương tám hướng. Thân ảnh Tiêu Phàm bay ngược ra, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đang chuẩn bị té lăn trên đất, Tiêu Phàm xoay người giữa không trung, lần nữa trượt ra mười mấy mét mới dừng lại.
- Người mặc dù không ra hồn, nhưng đao cũng được!
Trần Phong cười ha ha một tiếng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được Đồ Lục cường đại, càng như thế, hắn lại càng hưng phấn.
Nếu như có thể lấy được Hung Đao Đồ Lục, Trần Phong thậm chí tự tin có thể cùng năm vị trí đầu của Hoàng Thành Thập Tú chiến một trận.
Cũng đúng lúc này, trong đám người xuất hiện hai đạo thân ảnh, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Phong từ xa, người tới là Huyết Yêu
Nhiêu cùng Ảnh Phong.
- Yêu Nhiêu...
Ảnh Phong cau mày một cái, một cỗ sát khí nở rộ ra.
Nhưng mà nói còn chưa dứt lời, Huyết Yêu Nhiêu liền chặn giọng:
- Không cần.
Lúc Huyết Yêu Nhiêu cùng Ảnh Phong xuất hiện một sát khí kia, Tiêu Phàm đã thấy, hắn ném cho Huyết Yêu Nhiêu ánh mắt ngăn lại, cũng bởi vì thế, Huyết Yêu Nhiêu mới không xuất thủ.
- Đao này trên tay ngươi cũng để phủi bụi thôi.
Trần Phong cười lạnh, trong mắt hắn, Tiêu Phàm cũng chỉ như vậy. Có thể đánh bại Chu Văn Bác hoàn toàn do may mắn mà thôi.
- Tiếp đi.
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, lau đi máu tươi khóe miệng, lần nữa nghênh lên. Hắn là người không chịu thua, huống chi bây giờ còn chưa đến lúc bắt đầu chiến đấu chân chính.
- Ngươi đã tự tìm cái chết, vậy ta thành toàn ngươi.
Trần Phong lại một kiếm giết ra. Có điều lần này, Tiêu Phàm lại xảo diệu tránh thoát được, thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện sau Trần Phong.
Trần Phong biến sắc, lách mình về một bên thối lui, nhưng mà Tiêu Phàm lại cười, Đồ Lục trong tay rung động, một đạo đao mang sắc đen bắn ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Phong lật cái té ngã trên không, hiểm nguy tránh thoát một kích chính diện của đao mang, nhưng dây buộc tóc lại bị đao mang quét trúng, tóc đen tung bay, trên mặt hắn còn có một vết cắt.
- Tiểu tử, ngươi thực sự đã chọc giận ta.
Trần Phong mặt lộ vẻ dữ tợn, giống như một hung thú phát cuồng phóng tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nói:
- Cái gọi là thiên tài, chính là như vậy sao? Ta không chỉ muốn chọc giận ngươi, còn nhất định muốn giết ngươi!
- Chỉ bằng ngươi?
Trần Phong dữ tợn cười một tiếng, khí thế không ngừng tăng lên, dường như trong mắt hắn, Tiêu Phàm đã là một người chết.