Người Kiếm Vương Triều kêu lên sợ hãi, trong mắt đều là hoảng sợ, Kiếm Nhất chính là người đầu tiên của thế hệ Kiếm Vương Triều có thể cùng Hoàng Thành Thập Tú đánh một trận vẫn sống sót, lại bị Tiêu Phàm một kiếm chém giết?
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, con ngươi ba người Trần Phong, Bách Lý Văn Phong, Bách Lý Cuồng Phong co rụt lại, bọn hắn rốt cục hiểu rõ Tiêu Phàm khủng bố đến thế nào.
Tiêu Phàm sở dĩ không có giết bọn hắn, một là bởi vì thân phận bọn hắn, hai là bởi vì Tiêu Phàm lúc ấy dùng đao.
Vốn dĩ bọn hắn không tin Tiêu Phàm vừa mới học đao, nhưng hiện tại thì bọn hắn tin, đao của Tiêu Phàm không mấy sắc bén, nhưng kiếm của hắn lại quá đáng sợ.
- Chẳng lẽ thật như hắn nói, ta không hiểu đao?
Toàn thân Bách Lý Cuồng Phong run lên, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh chiến đấu cùng Tiêu Phàm, thần sắc biến đổi vô cùng phức tạp.
- Nghe đồn Lâu Ngạo Thiên đao kiếm song tuyệt, hiện tại xem ra, Tiêu Phàm mới chính là đao kiếm đều tuyệt, dù sao chúng ta chỉ thấy đao kiếm của Tiêu Phàm lợi hại.
- Đúng vậy a, đao đánh bại Hoàng Thành Thập Tú, kiếm trảm cường giả Kiếm Vương Triều, đều là chiến đấu vượt cấp, thật xứng với danh xưng này!
- Vậy còn chưa chắc, các ngươi chưa thấy qua Lâu Ngạo Thiên xuất thủ, là bởi vì không có mấy người đáng để hắn xuất thủ, có tin đồn hắn đã đột phá Chiến Vương cảnh, không biết có phải không?
- Thực hy vọng có thể nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Lâu Ngạo Thiên chiến đấu.
Đám người tất cả đều trừng to mắt, tim nhảy không ngừng, Tiêu Phàm khiến bọn hắn chấn kinh quá lớn.
Lĩnh ngộ Kiếm Thế không nói, dù sao nếu là Chiến Tông cảnh thì đã có thể lĩnh ngộ ra Kiếm Thế, thậm chí không ít người còn có thể lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Thế.
Nhưng còn chưa từng nghe nói có người ở Chiến Tông cảnh có thể lĩnh ngộ Kiếm Ý, ý giả phiêu du bất định, uy lực không thể đo lường, tại thời khắc mấu chốt có thể phát huy ra hiệu quả cường đại.
- Đây chính là Kiếm Ý sao?
Tiêu Phàm híp hai mắt, không cách nào giữ ở trong lòng, thầm nói:
- Kiếm Thế và Kiếm Ý quả thật có chút khác biệt, Kiếm Thế chỉ cần đối với Kiếm Pháp Chiến Kỹ có minh ngộ nhất định, liền có thể lĩnh ngộ được. Nhưng Kiếm Ý lại khác, cần một cơ hội, hoặc ngẫu nhiên lĩnh ngộ, hoặc cả đời cũng không chạm tới được.
Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm chậm rãi hướng về những người Kiếm Vương Triều khác, Bàn Tử một người độc chiến hai người, Vân Lạc Vũ bọn hắn ba người bị bốn người vây công, đã vào thế nguy hiểm.
- Nhất Kiếm Tri Thu!
Tiêu Phàm không chào hỏi trực tiếp đánh gia nhập chiến đoàn, đến Kiếm Nhất đều không phải đối thủ của hắn, những người khác sao có thể ngăn cản hắn?
Tiêu Phàm như là sói lạc bầy dê, dọa đám người Kiếm Vương Triều sắc mặt kinh khủng, bắt đầu nhao nhao lui ra phía sau, tụ thành một đoàn.
- Tiêu Phàm!
Thất Dạ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ gào thét, hóa một vệt sáng hướng về Tiêu Phàm bay tới.
- Cút!
Tiêu Phàm một kiếm chém ra, đâm vào cùng kiếm của Thất Dạ, Thất Dạ bay ngược lại, máu tươi trong miệng phun ra. Nàng chuẩn bị tiếp tục xuất thủ, có điều lại bị những người Kiếm Vương Triều khác ngăn lại.
- Ta muốn giết hắn.
Thất Dạ điên cuồng rống lên.
- Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta không giết ngươi!
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Thất Dạ, hắn có thể nhìn ra, Thất Dạ địa vị tại Kiếm Vương Triều rất cao, đến mức khiến người ta có cảm giác được nuông chiều từ bé.
Nếu như ở kiếp trước, hẳn là một thân kiều nữ được ngàn vạn sủng ái, đến mức cho là ai cũng nên nhường cho nàng.
Đáng tiếc, Chiến Hồn Đại Lục là thế giới ăn thịt người. Tiêu Phàm nhiều lần buông tha nàng, nàng lại một mực hung hăng càn quấy, điều này khiến trong lòng Tiêu Phàm sớm đã sinh ra phiền chán.
Hắn không phải không giết nữ nhân, mà là hắn căn bản không để Thất Dạ vào mắt, giết hay không giết, không có gì khác biệt.
- Chúng ta nhận thua.
Cảm nhận được sát ý nồng đậm trong mắt Tiêu Phàm, người Kiếm Vương Triều sợ hãi, Tam Dạ trước tiên mở miệng nói.
Ánh mắt mấy người Vân Lạc Vũ rơi vào trên người Tiêu Phàm, hiển nhiên là đang thăm dò ý kiến Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm tiếp tục động thủ, bọn hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Chúng ta đi.
Tiêu Phàm thu liễm sát ý, bây giờ hắn đã không đem người Kiếm Vương Triều để ở trong lòng. Với hắn mà nói, Kiếm Vương Triều căn bản không có bất kỳ sức uy hiếp gì.
Đứng trên Ánh Tuyết Lâu, đám người dần dần nhường ra một con đường, kính sợ nhìn Tiêu Phàm.
Vẻn vẹn một kiếm liền khiến Kiếm Vương Triều nhận thua, dạng thực lực và lực trấn áp này quá cường đại.
- Bởi vì Kiếm Vương Triều rút khỏi trận đấu, trận thứ hai, Kỳ Vương Triều thắng, nghỉ ngơi nửa canh giờ, trận đấu thứ ba tiếp tục.
Đúng lúc này, âm thanh Tuyết Ngọc Long bỗng truyền đến.
- Cái gì? Kiếm Vương Triều rời khỏi tranh tài?
- Đã thua một trận, xác định không cách nào đoạt được danh xưng Chiến Vương Học Viện, ở lại còn có ý nghĩa gì, còn không bằng nhường Kỳ Vương Triều cùng Đại Yến Vương Triều quyết đấu ngươi chết ta sống.
- Đúng vậy, Tiêu Phàm lại đắc tội Tam Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử nhanh như vậy tuyên bố, đây là căn bản không cho Đại Yến Vương Triều thời gian nghỉ ngơi, ta dường như cảm thấy trong này có mùi âm mưu.
Đám người xì xào bàn tán, chỉ cần không phải là đồ đần đều có thể cảm nhận thấy không giống bình thường, thậm chí có người hoài nghi, Hàn Lỗi rút lui đều có thể liên quan tới Tuyết Ngọc Long.
Mấy người Tiêu Phàm ngồi ở lầu năm, bọn Vân Lạc Vũ sắc mặt khó coi, mấy người hoặc nhiều hoặc ít đều bị trọng thương.
- Rốt cục chỉ còn lại Kỳ Vương Triều, thực lực Kỳ Vương Triều có vẻ như không ra hồn, chỉ có hai Chiến Tông cảnh đỉnh phong, người khác đều là Chiến Tông cảnh hậu kỳ.
Bàn Tử cười cười.
- Đúng vậy, chỉ cần thắng một trận nữa, chúng ta liền có thể giữ được cái tên Chiến Vương Học Viện.
Khúc Lân sang sảng cười một tiếng, trên mặt ngạo khí bị diệt không ít, thực lực Chiến Tông cảnh hậu kỳ như hắn, ở chỗ này thực sự không đáng chú ý.
- Một trận cuối cùng không có đơn giản như vậy.
Vẻ mặt Tiêu Phàm lại nghiêm túc vô cùng, ánh mắt hắn nhìn về phía cái bàn Kỳ Vương Triều cách đó không xa, phát hiện người Kỳ Vương Triều cười lạnh nhìn bọn hắn.
Nếu như vẻn vẹn chỉ có hai Chiến Tông cảnh đỉnh phong, bọn hắn tuyệt đối không có khả năng tự tin như vậy, thậm chí sẽ sợ hãi, dù sao thực lực Tiêu Phàm cùng Bàn Tử đã bày ra trước mắt.
- Lão Tam, ngươi có phải phát hiện ra cái gì không?
Bàn Tử cũng cảm thấy có chút không thích hợp, về phần chỗ nào không thích hợp lại không nói được.
- Không có.
Tiêu Phàm lắc đầu:
- Có điều ta biết rõ, tất cả những thứ này đều là chủ ý của Tuyết Ngọc Long, hắn sẽ không dễ dàng để cho chúng ta được đệ nhất.
Mấy người gật đầu, thần sắc lần nữa ngưng trọng.
Nửa canh giờ rất nhanh liền trôi qua, năm người Tiêu Phàm lần nữa xuất hiện ở trên mặt sông. Cái sàn đấu trời cho này mặc dù dễ dàng phá hư, nhưng bởi vì thời tiết Tuyết Nguyệt Hoàng Thành đặc biệt, mặt sông rất nhanh lại kết thành khối băng thật dày.
- Lão Nhị, bốn người các ngươi cẩn thận một chút, ta cứ có cảm giác có sự tình gì đó phát sinh.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Hô hô!
Đột nhiên, năm đạo thân ảnh chậm rãi đi tới mặt băng, đùa đùa nhìn bọn Tiêu Phàm. Lúc Tiêu Phàm nhìn thấy khuôn mặt hai người trong đó, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
- Kỳ Vương Triều này còn thực sự là phách lối, vậy mà chỉ xuất động năm người?
Triệu Vô Bệnh cười lạnh nhìn năm người đối diện, Vân Lạc Vũ cùng Khúc Lân cũng cười lên.
- Lão Tam, làm sao?
Bàn Tử cảm nhận được có chút không thích hợp, đi đến Tiêu Phàm bên người nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Phàm nắm đấm hơi hơi xiết chặt, không để ý đến Bàn Tử, ngược lại quay người nhìn về phía Ánh Tuyết Lâu nói:
- Đại Yến Vương Triều ta nhận thua!
- Cái gì, nhận thua? U Vương, bọn hắn liền năm người, chúng ta lại phải nhận thua sao?
Triệu Vô Bệnh vô cùng khó hiểu nói, Vân Lạc Vũ cùng Khúc Lân cũng nghi hoặc không thôi.
- Đại Yến Vương Triều ta nhận thua.
Gần như cùng lúc, Khúc Lân cùng Ô lão trên bờ sông cũng đồng thời hét to, trong giọng nói đều là vẻ lo lắng.
- Trận chiến đã bắt đầu, trước khi không phân thắng bại, không thể nhận thua!
Tuyết Ngọc Long đứng ở Bên trên Ánh Tuyết Lâu, cao cao tại thượng nhìn Tiêu Phàm, khóe miệng hiện lên một vòng cười lạnh, thần sắc lại từ từ biến thành vô cùng băng lãnh:
- Nếu ai nhúng tay vào, xử trí dựa theo tội làm loạn Học Viện Thi Đấu!