Trên mặt băng, Bàn Tử một người ngăn nữ tử váy tím tà mị, toàn thân vết thương chồng chất, hắn đã từng đạt tới cảnh giới kia, rất rõ ràng sự chênh lệch giữa Chiến Tông cảnh cùng Chiến Vương cảnh.
Dù vậy hắn dốc hết toàn lực, khó khăn lắm cũng mới ngăn lại đối phương, có thể thấy Chiến Vương cảnh cường đại thế nào.
- Không hổ là Cửu Đế Tử, thực sự rất khó chơi.
Nữ tử tà mị váy tím cười tà tà một tiếng, nàng đứng lơ lửng trên không, đỉnh đầu lơ lửng một đầu trường xà màu tím, lưỡi rắn phun ra âm trầm đáng sợ nhìn xuống Bàn Tử, sát khí tản ra.
Con ngươi nàng thỉnh thoảng nhìn chăm chú lên mặt băng, nhưng làm nàng thất vọng, Tiêu Phàm cùng thanh niên áo trắng không hề xuất hiện, trong lòng liền tiềm ẩn một loại bất an.
- Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh, các ngươi thế nào?
Bàn Tử mắt không chuyển, vẫn nhìn chằm chằm nữ tử váy tím, cũng không quay đầu lại, quát to.
- Yên tâm, chúng ta còn chưa chết được.
- Nam Cung huynh, ngươi tự mình cẩn thận, không cần phải để ý đến chúng ta.
Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh hai người máu me khắp người nằm trong chỗ mấy cỗ thi thể, hai người dốc hết toàn lực giết ba người Kỳ Vương Triều, nhưng hai người bọn hắn cũng chẳng tốt hơn.
- Còn ngây ra làm gì, tốc chiến tốc thắng.
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, thần sắc hai người khác có chút nóng nảy, hận không thể lập tức xuất thủ, nhưng hai người lại giống như đang cố kỵ cái gì.
Tốc chiến tốc thắng? Nữ tử tà mị váy tím nghe vậy, sắc mặt khó coi vô cùng, trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ thì đã không chủ động xin đi giết giặc, Cửu Đế Tử căn bản không phải dễ giết như vậy.
- Lại tiếp!
Bàn Tử gầm thét, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, mặc dù vết thương chằng chịt nhưng hắn không mảy may e ngại, một cỗ khí thế ngút trời từ trên người hắn nở rộ ra.
- Huyền Tiên!
Một tiếng khẽ kêu, nữ tử váy tím hất tay lên, từng đạo lưu quang sắc tím như mũi tên bắn ra, đạt tới Chiến Vương cảnh, Hồn Lực ngưng tụ thành chất lỏng, không những có thể rời khỏi thể, còn có thể biến hóa thành vạn vật, đương nhiên biến hóa này có liên hệ với kỹ năng chiến đấu cùng Chiến Hồn.
- Loại công kích này hữu dụng không?
Bàn Tử mặt coi thường, một chưởng quét ngang mà ra, một đạo ánh sáng vàng hiện lên trước người hắn đem tất cả mũi tên ngăn cản bên ngoài.
Xì xì! Lưu quang sắc tím kia hóa thành chất lỏng nhỏ xuống ở trên mặt băng, phát ra thanh âm xì xì, mặt băng nhanh chóng hòa tan, rất hiển nhiên, đây là một loại chí độc.
- Nếu giết không được ngươi, vậy ta giết bọn hắn trước!
Nữ tử váy tím sầm mặt lại, quay người đánh về phía bọn Vân Lạc Vũ.
Sắc mặt hai người Vân Lạc Vũ biến đổi, đừng nói hiện tại bản thân bị trọng thương, kể cả lúc còn nguyên sức cũng không phải đối thủ của nữ tử váy tím.
- Dừng tay!
Bàn Tử kêu to, toàn lực đánh về hướng Vân Lạc Vũ, thế nhưng tốc độ của hắn sao có thể so với nữ tử váy tím?
- Chết đi!
Nữ tử váy tím cười khẽ một tiếng, mồm phun một cái, từng đạo Hồn Lực như tiễn bắn xuống, tốc độ nhanh như thiên lôi.
- Oanh!
Đột nhiên mặt băng nổ vang một tiếng, một cỗ kiếm khí sắc bén từ dưới mặt băng phóng lên tận trời, vô số băng nhỏ nổ bay, còn có một tảng băng to nghịch thiên bay lên, đem tất cả Hồn Lực như tiễn ngăn cản ở không trung.
Hai người Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh hít vào ngụm khí lạnh, cũng may kiếm khí cách bọn hắn khoảng ba mét, bằng không bọn hắn hiện tại đã chết.
- Ai?
Nữ tử váy tím sầm mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm lỗ thủng mặt băng.
Hô!
Một vệt sáng từ trong lỗ thủng xông ra, mang theo mảng lớn băng hoa, đồng thời, một đạo kiếm khóa chặt không trung quanh nữ tử váy tím, một cỗ khí lãnh phong vô cùng sắc nhọn rơi vào trên người nữ tử váy tím.
- Tiêu Phàm!
Đám người kinh hô, mặc dù không có thấy rõ ràng khuôn mặt Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm mặc áo đen, thanh niên Chiến Vương lại là áo trắng.
Nhìn thấy Tiêu Phàm không chết, mọi người sắc mặt không giống nhau, có phẫn nộ, có đáng tiếc, cũng có kinh ngạc, càng có sợ hãi thán phục.
- Tự tìm cái chết!
Nữ tử váy tím không nghĩ tới người xuất hiện là Tiêu Phàm, nếu vậy, đồng bạn nàng há không phải đã chết?
Nghĩ vậy, nữ tử váy tím vô cùng phẫn nộ, còn mang theo một tia kinh khủng, cự xà tím trên đỉnh đầu vung ra, như là một bóng roi đánh úp về phía Tiêu Phàm.
Bang!
Trường kiếm bị đánh bay, Tiêu Phàm cũng bị văng ra mấy chục mét, rơi ở trên mặt băng lại lui tiếp mười mấy mét mới dừng lại, khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu tươi, Chiến Vương cảnh một kích toàn lực thật cường đại.
Có thể giết chết thanh niên áo trắng là may mắn mà thôi, nước sông hàn khắc chế Chiến Hồn thanh niên áo trắng, nhưng trên đất bằng, Chiến Vương cảnh không phải dễ dàng bị giết.
- Lâm Dương đâu?
Nữ tử váy tím vừa kinh vừa sợ, mặc dù nàng đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn không tin, muốn có được một đáp án xác thực.
- Lâm Dương?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, hắn tự nhiên đoán được Lâm Dương là ai, thản nhiên nói:
- Đoán chừng đã trở thành tượng băng rồi.
- Chết rồi? Là ngươi giết hắn?
Nữ tử váy tím không thể tin được nói.
- Quan trọng lắm sao?
Tiêu Phàm lơ đễnh, có phải hắn giết Lâm Dương hay không, Lâm Dương cũng đã chết, hơn nữa cũng không tránh khỏi có liên hệ tới hắn.
- Vậy ngươi cũng phải chết!
Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lẽo từ đằng sau Tiêu Phàm truyền đến, theo ngay sau đó là một đạo chưởng cương.
Ai cũng không ngờ tới, lúc này lại có người động thủ với Tiêu Phàm, hơn nữa khí tức kia, vẫn là cường giả Chiến Vương cảnh! Rất hiển nhiên, là cường giả Chiến Vương khác của Đại Ly Đế Triều nhịn không được xuất thủ.
- Lão Tam!
Sắc mặt Bàn Tử hoàn toàn thay đổi, lách mình cản sau lưng Tiêu Phàm, đồng thời một quyền bá đạo hướng về hư không đánh tới.
- Phốc phốc!
Cũng đúng lúc này, hư không một đạo huyết mang nở rộ, thân ảnh trên bầu trời run lên bần bật, hướng về hư không mà rơi xuống, đập ở trên mặt băng, chưởng cương to lớn kia tự sụp đổ.
Cách phía trước Bàn Tử không xa, một đạo hắc ảnh xuất hiện, trong tay nắm lấy một chuôi trường kiếm, lạnh lùng nhìn thân ảnh trên mặt đất.
- Ảnh Phong?
Có người nhận ra thân phận bóng đen, lộ ra vẻ kinh ngạc, ai cũng không ngờ tới Ảnh Phong vậy mà mai phục trên mặt sông, nhiều con mắt nhìn chằm chằm thoải mái như vậy, vậy mà không một ai phát hiện, có thể thấy được hắn thủ đoạn ẩn nấp thực khủng bố.
Hơn nữa, hắn lại có thể một kích đánh trọng thương cường giả Chiến Vương cảnh, chỉ bằng điểm này cũng đủ để chứng minh Ảnh Phong rất đáng sợ, không hổ là nhân vật xếp hạng thứ hai Hoàng Thành Thập Tú.
- Ảnh Phong!
Tuyết Ngọc Long nhe răng trợn mắt, hắn không nghĩ tới, Ảnh Phong vậy mà sẽ ra tay cứu Tiêu Phàm, nếu như không phải Ảnh Phong, Tiêu Phàm giờ phút này tuyệt đối hẳn đã phải chết.
- Hừ!
Gần như đồng thời, một nữ tử bên người Tuyết Ngọc Long hừ lạnh một tiếng, cũng chuẩn bị xuất thủ.
- Ngươi tốt nhất đừng động!
Đột nhiên Huyết Yêu Nhiêu lạnh lùng thốt ra một câu, một cỗ khí tức cường đại xông thẳng vào nữ tử kia, toàn thân nữ tử kia run lên, kinh hãi nhìn Huyết Yêu Nhiêu.
Có thể làm cho nữ tử Chiến Vương cảnh kinh khủng như thế, thực lực Huyết Yêu Nhiêu không cần nói cũng biết, tuyệt đối cũng là cường giả Chiến Vương cảnh, hơn nữa còn không phải cường giả Chiến Vương cảnh bình thường.
- Ngươi dám đả thương ta?
Một nam tử kim bào từ trên mặt băng đứng dậy, bộ ngực hắn máu tươi vẫn chảy, có điều hắn không để ở trong lòng chút nào, ngược lại lạnh lùng nhìn Ảnh Phong.
- Đâu chỉ tổn thương ngươi, ta còn muốn giết ngươi!
Ảnh Phong thần tình lạnh lẽo, sau một khắc trực tiếp biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã là trước người nam tử kim bào.
Phốc!
Trường kiếm chui vào cơ thể nam tử kim bào, xuyên thủng đan điền hắn, nam tử kim bào mắt lộ kinh hoàng, nhìn vết thương trước ngực, run giọng nói: