Vô Thượng Sát Thần

Chương 247: Dò Xét Trại Địch



Tiêu Phàm và Ảnh Phong chạy vội trong rừng. Quỷ dị là những nơi hai người đi qua, gió đều không mảy may thay đổi, có thể thấy thân pháp thâm sâu của hai người.

Trên đường gặp phải không ít binh gác, đều bị hai người lặng yên không một tiếng động giải quyết hết, căn bản không một ai phát hiện ra.

Bất quá bọn hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có người sẽ phát hiện. Điểm này bọn hắn rất rõ ràng, cho nên thời gian đối với bọn hắn mà nói cực kỳ trọng yếu.

Thời gian nửa chén trà nhỏ, hai người lúc này mới dừng lại. Bạch sắc doanh trướng xuất hiện vào trong tầm mắt.

Quả nhiên! Hai người nhìn nhau, tựa như xác minh phỏng đoán của bản thân.

Doanh địa rất lớn, vừa lúc tiến vào cổ lâm rậm rạp nếu như không phải trước đó cảm nhận được Hồn Lực ba động, Tiêu Phàm thật đúng là phát hiện không được.

- Kiếm Vương Triều vậy mà ở chỗ này có hẳn một chi quân đội vạn người. Nhìn bộ dáng này hẳn đang muốn ngư ông đắc lợi.

Tiêu Phàm cười lạnh.

Đại Yến Vương Triều cùng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đang lúc xung đột, quân đội Kiếm Vương Triều xuất hiện ở nơi này chắc chắn là có vấn đề.

- Công tử, nếu không ta đem đầu thủ lĩnh bọn hắn tới?

Âm thanh Ảnh Phong lạnh lùng nói.

- Quân đội này không đơn giản, ngươi không phát hiện, yếu nhất đều là Chiến Sư cảnh sao? Đặt ở Đại Yến, những người này đều là có tư cách gia nhập Ngự Lâm Quân. Có thể dẫn đầu chi quân đội này, nếu không là địa vị siêu phàm thì chính là thực lực cường đại, hơn nữa còn có khả năng khác. Nếu như là khả năng thứ nhất, ngược lại rất dễ giải quyết.

Tiêu Phàm tinh tế phân tích một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Kiếm Vương Triều nắm giữ dạng thực lực này, lại cũng không có ý định ra ngoài. Dù sao Kiếm Vương Triều cũng là Thập Nhị Đại Vương Triều, thực lực ngang với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.

Bên trong chi quân đội này tuyệt đối không chỉ có một hai tên Chiến Vương cảnh, hơn nữa còn có mấy trăm ngàn Chiến Tông cảnh, bọn hắn chỉ có hai người, không thể mạo hiểm.

- Đi vào dò xét một chút xem sao.

Ảnh Phong gật đầu. Lật tay một cái, hai bộ quân trang liền xuất hiện ở trên mặt đất. Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, trên tay Ảnh Phong còn có cả quân trang Kiếm Vương Triều.

- Là sát thủ, chuẩn bị một chút là tất yếu.

Ảnh Phong cười ha ha.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, Ảnh Phong là sát thủ, tâm tư kín đáo, thiên phú tuyệt luân, các phương diện đều hết sức hoàn hảo.

Hai người thay đổi một thân quân trang, lặng lẽ lẫn vào bên trong doanh địa, qua mặt tất cả đội ngũ tuần tra, ở trong doanh địa hành tẩu.

Không thể không nói, tố chất quân đội Kiếm Vương Triều thật đúng là không tầm thường, hơn năm bước một trạm canh gác, mười bước một trạm gác. Nếu như hai người chỉ là Chiến Tông cảnh, có lẽ sớm đã bị phát hiện.

Hai người dò xét doanh trướng. Điều khiến hai người kinh ngạc là nơi này thật đúng là có mấy tu sĩ Chiến Vương, trong đó có một người làm Tiêu Phàm và Ảnh Phong đều kiêng kị.

Điều này cũng làm cho hai người càng cẩn thận hơn. Vạn nhất bị vây công, muốn ra ngoài cũng không phải việc đơn giản.

Sau nửa ngày, hai người bất tri bất giác chạy tới khu vực trong doanh địa, dừng lại phía trước một tòa doanh trướng to lớn.

- Hẳn là doanh trướng kia.

Ảnh Phong và Tiêu Phàm mai phục trên đỉnh doanh trướng. Nhìn phía xa nói khẽ, trong cổ lâm thập phần âm u, bản lĩnh ẩn tàng khí tức rất khó để cho người ta phát hiện.

- Chưa hẳn.

Tiêu Phàm lắc đầu, tiếp tục nói:

- Từ ngoài nhìn vào, doanh trướng kia đúng là của chủ soái doanh trướng, nhưng ngươi có phát hiện ra một chuyện không?

- Vấn đề gì?

Ảnh Phong không chút nghĩ ngợi nói.

Tiêu Phàm đột nhiên chỉ một tòa doanh trướng nhỏ bé nơi xa nói:

- Cái doanh trướng kia và doanh trướng này, khác nhau ở chỗ nào?

Ảnh Phong theo ngón tay Tiêu Phàm nhìn lại. Nơi đó có một tòa doanh trướng nhỏ bé, thường xuyên có người ra ra vào vào, hơn nữa bên ngoài còn đứng rất nhiều quân sĩ, phàm là ra vào doanh trướng đều phải đứng lại kiểm tra.

Lại nhìn về phía doanh trướng này, mặc dù cũng là năm bước một trạm canh gác, mười bước một trạm gác, nhưng người đi lại lại không nhiều như vậy, hơn nữa ra vào cũng không phải kiểm tra.

- Bên kia phòng ngự rõ ràng so với bên này mạnh hơn rất nhiều.

Ảnh Phong trong nháy mắt minh bạch, bất quá lại nhíu mày:

- Bất quá, nếu như đây là bọn hắn cố ý thì sao?

- Biết rõ chúng ta muốn tới, cố ý an bài như vậy? Căn bản không cần thiết, thăm dò một cái liền biết rõ.

Tiêu Phàm lắc đầu:

- A, là nàng!

Đột nhiên, trong lòng Tiêu Phàm run lên, ánh mắt của hắn trong nháy mắt rơi trên người một nữ tử váy trắng. Nữ tử váy trắng thần sắc băng lãnh, khoác lông chồn bạch sắc, trên người tản ra một cỗ khí chất hoàn toàn khác.

Nếu như chỉ nhìn thoáng qua, Tiêu Phàm còn cho là mình mắt mờ.

Hơn nữa, sau lưng nữ tử váy trắng còn đi theo mấy người Tiêu Phàm quen, cái này còn không phải kinh ngạc sao.

Kinh ngạc nhất là nữ tử váy trắng đi ở trước, những người đằng sau đều lộ rõ ra một tia cung kính. Nữ tử váy trắng không phải người khác, chính là Thất Dạ.

- Ai?

Ảnh Phong kinh ngạc nói.

- Bại tướng dưới tay ta.

Tiêu Phàm mỉm cười:

- Chúng ta tại nơi này đợi đến trời tối, Vân Thành bên kia, tạm thời nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít.

- Yêu Nhiêu ở bên kia, Tuyết Ngọc Long cũng không làm gì được.

Ảnh Phong gật đầu.

Hai người liền như thế ghé vào trên đỉnh lều vải ròng rã ba canh giờ, không nhúc nhích, mắt không chuyển nhìn chằm chằm hai cái lều vải. Là sát thủ, đừng nói mấy canh giờ, chính là mấy ngày mấy đêm bất động cũng không vấn đề gì.

Bọn hắn không vội, nhưng Bàn Tử cùng Tiểu Kim đã có chút nóng nảy, một người một thú ở đây lặng lẽ hướng về phía doanh địa.

Giờ phút này màn đêm đã buông xuống, như là một mảnh vải đen treo cao chân trời, thanh âm chim thú côn trùng vang lên. Người Kiếm Vương Triều không có dùng lửa, chỉ là tuần tra rõ ràng tấp nập hơn rất nhiều.

- Cốc cốc cốc!

Một trận gấp rút bước chân đem Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong bừng tỉnh, cấp tốc hướng về doanh trướng, Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lòng ẩn ẩn có loại bất an.

Quả nhiên, một đại đội nhân mã nhanh chóng hướng về phía lều vải, trong đó hai người trực tiếp đi vào bên trong doanh trướng.

- Công tử, ta đi nhìn xem.

Ảnh Phong lưu lại lời nói liền biến mất trong bóng đêm, dường như cùng bóng đêm hòa làm một thể.

- Không hổ là sát thủ.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng. Thủ đoạn ẩn tàng khí tức của Ảnh Phong thật đúng là không phải lợi hại bình thường. Bất quá Tiêu Phàm cũng không phải ăn chay, cũng chầm chậm biến mất trong bóng đêm.

LúcTiêu Phàm lúc xuất hiện làm cho Ảnh Phong dọa phát sợ:

- Công tử...

Tiêu Phàm thủ thế im lặng, hiển nhiên, hắn giấu kín khí tức khiến Ảnh Phong đều chấn động vô cùng.

- Chuyện gì gấp gáp như vậy?

Lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc từ phía dưới truyền đến, hiển nhiên là thanh âm của Thất Dạ.

- Khởi bẩm Công Chúa, bên ta có mấy binh gác bị người giết chết, hơn nữa còn có mấy người bị đánh ngất xỉu, chắc chắn có người chui vào doanh địa.

Trong trướng bồng, một sĩ binh quỳ trên mặt đất cung kính nói.

- Công Chúa?

Nghe được hai chữ này, Tiêu Phàm bên ngoài lều vải kém chút kinh hô mà ra. Cũng lập tức Tiêu Phàm cảm nhận được một cỗ cường đại sát ý từ lều vải phía dưới đánh tới.

- Chết!

Một đạo lợi mang xuyên thủng lều vải, trực tiếp đâm Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong. Kiếm mang sắc bén xuyên thủng cánh tay hai người. Sắc mặt Tiêu Phàm và Ảnh Phong biến đổi, nhanh chóng hướng về hai phương hướng bỏ chạy.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -