Hướng Trưởng Lão, ngươi có phải có bệnh hay không?
Lời này vừa nói ra, Trần Phong trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ kinh hãi. Y Vân cau mày một cái, trong mắt lóe lên một tia không thích.
Đồng dạng, sắc mặt Hướng Trưởng Lão cũng chẳng tốt đẹp gì, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Qua nhiều năm như vậy, Linh Điện mặc dù xuống dốc, nhưng không có ai dám nhục mạ hắn.
Người trẻ tuổi này thật quá cuồng vọng.
Tự cho là có chút thực lực liền không coi ai ra gì, chẳng lẽ không biết lão tử một cái ngón tay có thể diệt ngươi sao?
Tiêu Phàm vội ho một tiếng, hắn cũng phát hiện tự mình nói sai, vội vàng giải thích nói:
- Hướng Trưởng Lão, ta không phải có ý tứ này, ta là nói, thân thể ngươi có phải có bệnh hay không?
- Không biết ngươi đang nói cái gì!
Thần sắc Hướng Trưởng Lão lập tức biến băng lạnh, tựa như so với việc Tiêu Phàm nhục mạ hắn còn nghiêm trọng hơn.
Một vòng u lãnh chi quang từ trong mắt của hắn chợt lóe lên rồi biến mất, Y Vân vừa lúc bắt được. Sau đó hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, chẳng lẽ tiểu tử này nói đúng, thân thể Hướng Vinh thật có bệnh?
- Nếu như ta đoán không sai, thời điểm Hướng Trưởng Lão tu luyện, Hồn Lực xao động, không bị khống chế, thậm chí không cách nào cô đọng Hồn Hải?
Tiêu Phàm cũng không nóng nảy.
Dù sao đã đắc tội Hướng Trưởng Lão cũng không cần quan tâm nhiều như vậy, không bằng đắc tội đến cùng, có lẽ còn có chuyển cơ.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Hướng Trưởng Lão cũng nhịn không được nữa, sát khí băng lãnh phát ra, khí thế bàng bạc phóng tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đâu là đối thủ của hắn, lục phủ ngũ tạng bốc lên không thôi, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng âm thầm kinh hãi:
- Chiến Hoàng!
- Rống!
Cũng đúng lúc này Tiểu Kim đột nhiên gầm thét mà lên, nhìn thấy Tiêu Phàm ăn quả đắng, nó triệt để nổi giận. Một đạo kim sắc hỏa quang từ trong miệng phun ra, nhiệt độ nóng rực tràn ngập cả phòng.
Sắc mặt hai người Y Vân cùng Hướng Trưởng Lão biến đổi, muốn trốn tránh, nhưng trong phòng quá nhỏ căn bản không có chỗ. Hai người chỉ có thể dùng Hồn Lực ngăn cản hỏa diễm thiêu đốt.
Thế nhưng bọn hắn đã quá khinh thường kim sắc hỏa diễm. Hồn Lực trực tiếp bị kim sắc hỏa diễm thiêu, áo bào cũng trong nháy mắt bị cháy đen.
- Tiểu Kim, dừng tay!
Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, vội vàng ngăn Tiểu Kim. Thân phận hai người Y Vân và Hướng Vinh đều không đơn giản, hắn không muốn đem hai người triệt để đắc tội.
Tiểu Kim gầm gừ mấy tiếng, con mắt màu vàng óng lạnh lùng nhìn chằm chằm Y Vân và Hướng Vinh bị đốt thành than đen. Chỉ cần hai người còn dám có bất kỳ dị động, dù đối phương là Chiến Hoàng cảnh, nó cũng giết chết!
- Y Tam Gia, có nhiều quấy rầy, xin lỗi! Về sau lại tới cửa bồi tội, Tiểu Kim, chúng ta đi.
Tiêu Phàm chắp tay một cái nói, ngữ khí rất cường ngạnh, quay người liền đi ra cửa.
Nếu đối phương không để ý tới hảo ý của mình, lưu ở chỗ này nào có ý nghĩa gì, nếu như không phải Tiểu Kim, hắn có khả năng đã chết!
Trần Phong do dự một hồi vẫn là đi theo, Tiêu Phàm đắc tội hai người, hắn lưu ở chỗ này tuyệt đối không có gì tốt cả.
- Tiểu hữu, chờ đã!
Y Vân đột nhiên kêu lên, con ngươi nhìn về phía Tiêu Phàm đã không còn khinh thị trước đó. Lúc trước hắn mặc dù thái độ nhiệt tình, nhưng nhiều ít chỉ coi Tiêu Phàm là tiểu bối, mà hiện tại, hắn lại coi Tiêu Phàm là người cùng một cấp độ.
Nhất là khi ánh mắt của hắn lúc rơi trên người Tiểu Kim, cực kỳ thận trọng. Hỏa diễm thật sự là quá bá đạo, Chiến Hoàng cảnh hắn đều có chút sợ hãi.
Khó trách Tiêu Phàm không kiêng nể gì cả đi theo hắn tiến vào phòng, nguyên lai là có vật nhỏ này làm chỗ dựa.
- Y Tam Gia còn có chuyện gì sao?
Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía Y Vân thản nhiên nói. Về phần Hướng Vinh Trưởng Lão, hắn trực tiếp không nhìn một cái.
Thiếu niên đầy cao ngạo!
Trong lòng hai người Y Vân và Hướng Vinh hơi kinh hãi, tiểu tử áo đen mặc dù chỉ là Chiến Vương cảnh sơ kỳ, nhưng trên người đã tản ra một cỗ khí chất Hoàng Giả riêng biệt.
Người như vậy, cả Ly Hỏa Đế Quốc cũng tìm không ra mấy người.
- Tiểu hữu, Y mỗ khẳng định có hiểu lầm gì đó, làm sao không ngồi xuống hảo hảo nói chuyện? Hướng Trưởng Lão, Y mỗ nói không sai chứ?
Y Vân đành phải làm người hoà giải, lật tay một cái, áo bào trên người lập tức rực rỡ hẳn lên, căn bản không bởi vì Tiểu Kim vừa mới xuất thủ mà giận chó đánh mèo lên người Tiêu Phàm.
Sau đó Y Vân lại cho Hướng Vinh một cái ánh mắt, hắn đối với Tiêu Phàm cũng càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Một Chiến Vương cảnh tiểu tử, vậy mà khiến đường đường Ngoại Viện Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện tức giận như thế, không thể không nói, đây cũng là một phần bản sự.
Có lẽ tiểu tử này thật đúng là nhìn ra vấn đề khó nói.
- Nhìn ra thì như thế nào, nhìn không ra thì như thế nào, rất quan trọng sao?
Nếu như nói lúc trước Tiêu Phàm có thể thay hắn giải quyết điểm tâm tư ấy, nhưng hiện tại, hắn dĩ nhiên không có mảy may hứng thú.
Sắc mặt Hướng Vinh cứng đờ, hắn ẩn ẩn phát hiện là bản thân suy nghĩ nhiều. Quái bệnh trên người trừ việc âm thầm tìm Luyện Dược Sư của Luyện Dược Sư Công Hội, những người khác tuyệt không có khả năng biết rõ.
Trong lòng hắn càng hiếu kỳ là, những Thất Phẩm Luyện Dược Sư đó đều giải quyết không được, tiểu tử Chiến Vương cảnh này thực liếc mắt liền nhìn ra sao?
- Tiểu hữu, lão hủ hiểu lầm tiểu hữu, có nhiều đắc tội, chớ trách!
Hướng Vinh hít sâu một hơi, hướng về phía Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ.
Một cử động kia khiến Y Vân kinh ngạc vô cùng. Hướng Vinh cao ngạo hắn rất rõ ràng, thân làm Ngoại Viện Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện, hắn chưa bao giờ cúi đầu với ai.
Ngày hôm nay vậy mà hướng một tiểu tử Chiến Vương cảnh sơ kỳ cúi thấp đầu, đây chính là sự tình xưa nay chưa thấy.
Y Vân nào biết rõ, trong lòng Hướng Vinh giờ phút này vội vàng. Mấy tên Thất Phẩm Luyện Dược Sư ở Đế Đô hắn đều tìm cả, nhưng không một người nhìn ra hắn đến cùng là có bệnh gì.
Hơn nữa, bệnh không nhìn ra mà lại đạt được một kết luận chung, chính là không nhiều hơn nửa năm, tu vi hắn sẽ không tiến lên ngược lại càng bị thụt lùi.
Loại tình huống này cũng như Chiến Hồn bị thương, nhưng quái dị là Chiến Hồn Hướng Vinh hoàn hảo không chút tổn hại nào.
- Hướng Trưởng Lão, thân thể ngươi thật có bệnh... vấn đề?
Y Vân há miệng, nói đến một nửa phát hiện không đúng, vội vàng đổi giọng.
- Đúng vậy, nguyên bản ta coi là tiểu hữu là từ nơi nào nghe nói qua, lúc đó mới nổi giận mà thôi, nếu như bị mấy cái lão bất tử Ngoại Viện kia biết rõ, há không phải làm trò cười?
Hướng Vinh cười khổ nói.
Sau đó đem bệnh quái dị của bản thân nói rõ chi tiết một lần, cuối cùng lộ ra ánh mắt chờ mong nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Tiểu hữu nếu có thể chữa cho ta, lão hủ vô cùng cảm kích.
- Đưa tay ra, không nên phản kháng.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi. Hướng Vinh bỏ lòng kiêu ngạo còn chân thành xin lỗi, nếu như hắn còn không biết tốt xấu, ngược lại là có chút thái quá.
Trên mặt Hướng Vinh vui vẻ, mặc dù không biết vì sao, nhưng vẫn không chút do dự đặt bàn tay lên bàn. Tiêu Phàm bắt lấy mạch đập, nhắm hai mắt lẳng lặng cảm thụ.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm lúc này mới mở hai mắt, thản nhiên nói:
- Chiến Hồn không tổn thương, kinh mạch không tổn hại, Hồn Hải cũng không thành vấn đề, thật là quái dị.
Nghe được Tiêu Phàm nói, Hướng Vinh đầu tiên là vui vẻ, lập tức lại khôi phục vẻ ảm đạm.
- Tiểu huynh đệ, ngươi không phải nhìn ra vấn đề Hướng Trưởng Lão sao? Chẳng lẽ ngươi cũng không thể trị?
Y Vân tưởng Tiêu Phàm còn sinh khí, vội vàng mở miệng nói.
- Nha, Y Tam Gia, Hướng Trưởng Lão, các ngươi cũng ở đây à?
Đúng lúc này, một âm thanh âm dương quái khí từ cửa ra vào truyền đến. Thần sắc Hướng Trưởng Lão cứng lại, vội vàng đổi một bộ y phục, trên mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Sau đó, một nam tử mặc trường bào màu tím đi tới, nam tử bộ dáng không sai biệt lắm khoảng năm sáu mươi tuổi, thân hình gầy gò, ánh mắt khôn khéo vô cùng, mang trên mặt một tia cười tà tà.
- Bao Chính Đức, ngươi tới làm cái gì.
Hướng Vinh sầm mặt lại, tựa như nhìn thấy cừu nhân.
- Nơi này là Ngoại Thành Ly Hỏa Đế Quốc, còn có nơi ta không thể đi sao?
Nam tử áo bào tím Bao Chính Đức cao ngạo đánh giá Tiêu Phàm, một mặt ngoạn vị nói:
- Ta nói, Hướng Vinh ngươi khi tuyệt vọng thì cái gì cũng thử đi. Tiểu tử này cũng có thể trị bệnh cho ngươi sao?
Một màn này không thể qua mắt Hồn Lực Bao Chính Đức, khi thấy khuôn mặt trắng nõn non nớt của Tiêu Phàm, hắn liền muốn đả kích Hướng Vinh.
- Ai nói ta không thể?
Đột nhiên, một đạo thanh âm thập phần bình tĩnh vang lên, trong lời nói tràn ngập sự tự tin vô địch.