Vô Thượng Sát Thần

Chương 315: Khinh Cuồng



- Ngươi ra giá đi.

Sở Yên Nhiên nhàn nhạt nhìn Tiêu Phàm, bộ dáng cao cao tại thượng, ánh mắt kia, tựa như đang nhìn xuống một con kiến hôi.

Tiêu Phàm trong lòng cười lạnh không thôi, Sở Yên Nhiên này ngữ khí thật đúng là bá đạo, ép bán Thất Thải Long Văn Mộc, vậy mà tựa như là đang bố thí cho bản thân, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.

- Không bán!

Tiêu Phàm không chút do dự nói, một mặt hờ hững.

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, còn tưởng bản thân nghe lầm.

Đây chính là dòng chính Sở gia Sở Yên Nhiên, ngươi dám cùng nàng nói chuyện như thế, đây không phải muốn chết sao?

- Ân?!

Con ngươi Sở Yên Nhiên u lãnh vô cùng:

- Ngươi có biết rõ ta là ai?

- Biết, lời của ngươi ta vừa rồi đã nghe qua, vừa rồi hắn cũng nói như vậy.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Đám người trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, tiểu tử này thật sự dám nói, đây là không nể mặt Sở Yên Nhiên sao? Hay là cố ý châm chọc nàng?

Y Vân và Hướng Vinh cũng hơi kinh ngạc, bọn hắn biết Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều là ăn mềm không ăn cứng, nhưng cũng phải nhìn đối tượng chứ, cho dù là bọn hắn cũng phải cho Sở gia mấy phần mặt mũi.

- 1000 vạn!

Ánh mắt Sở Yên Nhiên càng ngày càng lạnh, việc liên quan huynh trưởng nàng Sở Khinh Cuồng, nàng không thể phớt lờ, dù là cái giá lớn hơn cũng sẽ không tiếc.

- Không bán!

Tiêu Phàm nhàn nhạt lắc đầu, 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch không hề ít, nhưng trong lòng hắn, cho dù có nhiều Hồn Thạch hơn so ra vẫn kém Thất Thải Long Văn Mộc, bởi vì hắn đã nghĩ đến tác dụng của Thất Thải Long Văn Mộc.

- 2000 vạn!

Sở Yên Nhiên lại nâng giá lên.

Dưới cái nhìn của nàng, một Chiến Vương cảnh mà thôi, không có khả năng không động tâm với Hồn Thạch. Ngươi không muốn đáp ứng, ta liền đập Hồn Thạch vào khiến ngươi đáp ứng.

- Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, một trăm triệu ta cũng không bán.

Tiêu Phàm vẫn như cũ lắc đầu, quay người chuẩn bị rời đi.

- Hai trăm triệu!

Sở Yên Nhiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử ngươi không phải nói một trăm triệu cũng không bán sao? Ta liền ra giá hai trăm triệu, xem ngươi bán hay không.

- Hítttt!

Đám người hít vào ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm cùng Sở Yên Nhiên.

Hai trăm triệu Trung Phẩm Hồn Thạch, tương đương với 20 tỷ Hạ Phẩm Hồn Thạch, cho dù Chiến Hoàng cũng không có khả năng cầm ra được nhiều Hồn Thạch như vậy.

Không phải chỉ là một khối Thất Thải Long Văn Mộc sao? Hai trăm triệu Trung Phẩm Hồn Thạch đã vượt qua giá trị của nó.

Rất nhiều người nhìn về phía Tiêu Phàm ánh mắt lộ ra một tia cười lạnh, gia hỏa này quá không biết điều, thậm chí ngay cả mặt mũi Sở gia còn không cho.

Ngô Trưởng Lão cười lạnh nhìn Tiêu Phàm, trong lòng lạnh giọng nói:

- Ngươi không phải là muốn Hồn Thạch sao? Sở gia cái gì có thể thiếu, chính là không thiếu Hồn Thạch, Thất Thải Long Văn Mộc kết quả vẫn là của ta!

Nhưng mà, nụ cười của Ngô Trưởng Lão trong nháy mắt cứng đờ, bởi vì Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại rời đi, tựa như căn bản không nghe được lời Sở Yên Nhiên nói.

- Ngươi đừng không biết tốt xấu!

Sở Yên Nhiên cũng phẫn nộ, thân hình lóe lên, trong nháy mắt ngăn lại đường đi của Tiêu Phàm!

- Ta không biết tốt xấu? Đồ vật của ta không bán cho Sở gia ngươi, chính là không biết tốt xấu sao?

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một tia cân nhắc:

- Ta nói không bán, ngươi một đến hai, hai đến ba hung hăng càn quấy, rốt cuộc là ai không biết tốt xấu?

Liên tiếp hỏi lại, khiến Sở Yên Nhiên ngậm miệng không nói gì, nàng rốt cục nhìn ra Tiêu Phàm cũng không phải là đang cố ý nâng giá lên, mà thực là không muốn bán.

Kỳ thật trong lòng Tiêu Phàm còn có chút bận tâm, sợ Sở Yên Nhiên nhận ra hắn, có điều bây giờ xem ra, là bản thân hắn lo lắng quá nhiều.

- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bán Thất Thải Long Văn Mộc?

Sở Yên Nhiên lời nói rốt cục mềm xuống.

- Nói không bán, liền không bán.

Tiêu Phàm vẫn quyết đoán như cũ, thầm nghĩ trong lòng:

- Thật vất vả tìm được vật liệu luyện chế kim châm, làm sao có thể bán?

- Ngươi!

Sở Yên Nhiên khó thở, ngực chập chùng lên xuống, sắc mặt đỏ bừng, kiều diễm ướt át, tưởng như nhẹ nhàng bóp đều có thể bóp ra nước.

- Tiểu tử, Thất Thải Long Văn Mộc vốn là của ta. Ngươi tiêu 100 Trung Phẩm Hồn Thạch mua, ta mua về cũng chỉ là vật quy nguyên chủ, 2 trăm triệu Trung Phẩm Hồn Thạch, ngươi còn muốn như thế nào nữa!

Ngô Trưởng Lão đứng dậy, lau đi máu khóe miệng, hung ác nói.

- 100 Trung Phẩm Hồn Thạch?

Sở Yên Nhiên nghe vậy, xúc động muốn thổ huyết, trong lòng tức giận vô cùng:

- Ngô Nhân ngươi là ngu dốt sao? Thất Thải Long Văn Mộc ngươi 100 Trung Phẩm Hồn Thạch liền bán!

Tiêu Phàm chẳng những không tức giận, ngược lại cười ha hả nói:

- Đó chỉ có thể nói ngươi có mắt không tròng, lúc ngươi thu 100 Trung Phẩm Hồn Thạch về, vật này liền không có quan hệ gì với ngươi. Nếu như chỉ là một khối phế thạch, cái gì cũng không cắt ra được, ngươi chẳng lẽ sẽ trả ta 100 Trung Phẩm Hồn Thạch sao?

Đám người không khỏi âm thầm gật đầu, quy củ chợ đêm, một tay giao tiền, một tay giao hàng, một khi tiền hàng thanh toán xong, vật phẩm liền cùng chủ nhân cũ không có bất cứ quan hệ nào!

- Sẽ trả!

Ngô Nhân cắn răng nói.

- Sống lớn tuổi như vậy rồi, ngươi bên trong không có bất kỳ tăng trưởng nào sao, da mặt ngược lại còn dày hơn tường thành!

Tiêu Phàm chỉ đầu mình nói.

Đám người cũng xem thường nhìn Ngô Nhân, lão gia hỏa này thật đúng là vô sỉ.

Nghề cược thạch này sở dĩ được hoan nghênh như thế, không phải là ở chữ "Cược" này sao?

Mở hàng hụt, chẳng lẽ bên cược thạch còn bồi thường tiền? Cược trướng, ai cũng sẽ không ngốc đến trả lại đầy đủ Hồn Thạch cho bên cược thạch!

- Ngươi dám mắng ta!

Ngô Nhân tức giận, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt.

- Mắng ngươi thì thế nào? Nơi này là chợ đêm, không phải nơi ngươi giương oai.

Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, áo bào không gió mà bay, sát khí lặng lẽ dâng lên.

Thật là thiếu niên khinh cuồng.

Ánh mắt đám người khẽ run lên, toàn bộ Ly Hỏa Đế Đô, có thể không quỳ gối dưới uy nghi của Sở gia có được mấy người?

- Tiểu tử, có gan ra ngoài chiến một trận, không rút gân lột da người thì ta không phải Ngô Nhân!

Ngô Nhân răng mài đến vang lên kèn kẹt.

- Ngươi đâu chỉ vô nhân, hơn nữa còn vô nghĩa! (Chỗ này Tiêu Phàm chơi chữ đồng âm. Từ "Ngô" phát âm giống với từ "Vô"). Đường đường Chiến Vương đỉnh phong, khiêu chiến một Chiến Vương trung kỳ như ta, ngươi không cảm thấy vô sỉ sao?

Tiêu Phàm mặt coi thường nói.

Lời này khiến Ngô Nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, đám người thiếu chút nữa thì bật cười, tên Ngô Nhân cũng rất kỳ đi.

- Có điều, ngươi đã muốn chết, ta thành toàn cho ngươi, thế nào?

Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói.

- Tiêu tiểu hữu!

- Tiêu huynh đệ!

Hai người Y Vân và Hướng Vinh nghe vậy liền biến sắc, mặc dù bọn hắn tin tưởng thực lực Tiêu Phàm, dù sao đến Đường Mục còn có thể giết chết.

Nhưng Ngô Nhân là Trưởng Lão Sở gia, nếu như ngay trước mặt nhiều người như vậy giết chết hắn, không phải chính là đánh vào mặt Sở gia sao?

Xung quanh người xem cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm. Tiểu tử này đâu chỉ khinh cuồng, nhất định chính là cuồng vọng không coi ai ra gì.

- Ha ha, được, tiểu tử, là ngươi tự tìm chết, không trách ta được!

Ngô Nhân cất tiếng cười to, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.

- Có điều, ta có một điều kiện.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.

- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!

Ngô Nhân vô cùng không kiên nhẫn, hắn chỉ muốn lập tức giết chết Tiêu Phàm, đoạt Thất Thải Long Văn Mộc.

- Ta muốn lập một tờ thoả thuận, nếu không giết chết ngươi, lại có người trách ta mạo phạm Sở gia. Hơn nữa, ta còn muốn Sở gia Đại Tiểu Thư tự mình ký tên đồng ý.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.

- Hừ!

Ngô Nhân cười lạnh không thôi, tiểu tử này thật đúng là quá cuồng vọng, qua một lúc xem ta giết chết ngươi thế nào.

Tiêu Phàm không để ý đến Ngô Nhân, ánh mắt một mực dừng trên người Đường Yên Nhiên.

- Được!

Sở Yên Nhiên cuối cùng gật đầu, chỉ cần Tiêu Phàm chết, Ngô Nhân có thể có được Thất Thải Long Văn Mộc, có lẽ huynh trưởng Sở Khinh Cuồng liền có cứu.

Tiêu Phàm tựa như đã sớm chuẩn bị, lấy ra mấy tờ giấy, rồng bay phượng múa viết lên, đám người thầm mắng tiểu tử này tuyệt đối làm qua không ít sự tình dạng này, bằng không không có khả năng thành thạo như thế.