Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái lại qua hơn mười ngày.
Có Ngọc Cơ Hoa, Tiêu Phàm mất ba ngày để chữa khỏi cho chân của Phong Lang. Cũng từ ngày đó trở đi, bên người Tiêu Phàm đột nhiên có thêm một tùy tùng.
Ngay từ đầu Y Vân và Hướng Vinh cũng là ngoài ý muốn, bởi vì hai người đều cảm nhận được từ trên người Phong Lang có một loại khí tức nguy hiểm.
Đồng thời, cũng càng hiếu kỳ hơn với Tiêu Phàm. Một tu sĩ Chiến Vương đỉnh phong, vậy mà cam tâm tình nguyện đi theo bên người một tu sĩ Chiến Vương trung kỳ, điều này tuyệt đối không đơn giản.
Mười mấy ngày nay, Tiêu Phàm đã thắng liên tiếp đến năm mươi bảy trận tại Đấu Trường Sinh Tử, Phong Lang cũng đi xem so tài.
Lần thứ nhất hắn còn có chút bận tâm, sợ bị người khác nhận ra. Song lúc hắn như là người bình thường đi vào Sinh Tử Đấu Trường, căn bản không ai nhận ra thân phận hắn.
Có Phong Lang chỉ đạo, tốc độ Tiêu Phàm cũng tiến bộ không ít.
Hôm nay, Y Vân cùng Hướng Vinh hai người lại tìm đến Tiêu Phàm. Tiêu Phàm tất nhiên biết rõ là vì việc gì, một tháng trôi qua, hôm nay lại là thời gian mở chợ đêm.
Chỉ là lần này, bên người Tiêu Phàm lại thêm một người, chính là Phong Lang.
- Tiêu lão đệ, lần này ngươi nhất định phải chỉ cho ta cược một khối đá tốt.
Từ lần trước Tiêu Phàm chữa trị thương thế Sở Khinh Cuồng, Y Vân hoàn toàn bị Tiêu Phàm tin phục, liền xưng hô đối với Tiêu Phàm cũng biến đổi.
Bên người có thêm một Luyện Dược Sư cao thâm mạt trắc, tóm lại là một chuyện tốt. Địa vị Luyện Dược Sư tại Chiến Hồn Đại Lục vốn là bất phàm, ai cũng không nguyện ý đi đắc tội một Luyện Dược Sư cao giai.
Hướng Vinh vô cùng kinh ngạc, muốn Y Vân tiết lộ một chút ý, nhưng mà Y Vân chỉ cười không nói.
- Tam Gia đề cao rồi, lần trước chỉ là vận khí tốt mà thôi.
Tiêu Phàm khiêm tốn nói.
Chỉ là Y Vân và Hướng Vinh vẫn một mặt không tin như cũ. Có ai vận khí tốt, nhặt đại mà nhặt được Thất Thải Long Văn Mộc?
Chợ đêm vẫn náo nhiệt phồn hoa như vậy. Tiêu Phàm mấy người trong nháy mắt hoà vào trong ngựa xe như nước, lần này trực tiếp đi đến Cược Thạch Phường.
Văn Phường Chủ bắt gặp mấy người Y Vân, vội vàng chào hỏi, con ngươi không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phàm. Lần trước, tiểu gia hỏa này cắt ra được Thất Thải Long Văn Mộc.
Bất kể là vận khí tốt, hay là thật có thực lực, Cược Thạch Phường bọn hắn sợ nhất chính là những người này.
- Văn Phường Chủ, còn có Lam Hải Thạch không?
Y Vân cười hỏi.
- Không dối gạt Tam Gia, lần trước từ khi vị Tiêu huynh đệ này cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc, Lam Hải Thạch liền bán rất chạy. Hôm nay vừa mới bày ra chừng trăm khối liền bị người cướp đoạt không còn, đến cả cửa hàng kia của ta cũng không có hàng.
Văn Phường Chủ cười khổ nói.
Y Vân bất đắc dĩ nhún vai, Tiêu Phàm bày ra bộ dáng không liên quan đến ta.
- Phải rồi, hôm qua chúng ta từ hoang thạch thu được một chút Khanh Thạch lâu năm, không biết Tam Gia có hứng thú không?
Văn Phường Chủ cười nói.
- Nhanh dẫn ta đi.
Y Vân ma quyền sát chưởng, không chút do dự cùng đi theo.
Cược thạch Phường chiếm diện tích rất rộng, ngoại trừ mặt bên ngoài bày ra chày đá, bên trong còn có hai tiểu viện, Văn Phường Chủ mang theo Y Vân đi tới trong sân.
- Đây đều là khanh thạch lâu năm, bên này là hoang thạch lĩnh, bên này là quỷ phách sơn, bên này là kim sa cốc...
Văn Phường Chủ thuộc như lòng bàn tay, giới thiệu cho đám người từng cái một.
- Văn Phường Chủ, ngươi đi làm việc trước đi, chúng ta tự xem.
Y Vân cười nói, mua thạch đầu, quan sát hướng của đường vân thạch đầu rất quan trọng, không phải trong thời gian ngắn là có thể xem hết.
- Được, coi trọng khối liệu nào trực tiếp nói một tiếng là được.
Văn Phường Chủ cười nói.
Nơi này kinh doanh vô cùng tốt, căn bản là vô cùng bận bịu, hắn chỉ có thể ở chỗ này chào hỏi bọn Y Vân, nói vài câu khách khí, Văn Phường Chủ kêu Y Vân một tiếng Tam Gia, tất cả đều là nể mặt bọn hắn lắm rồi.
- Tiêu lão đệ, ta chọn trước mấy khối liệu, một lúc nữa ngươi giúp ta xem xét.
Y Vân nhếch miệng cười một tiếng, liền bắt đầu bận rộn.
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, cũng bắt đầu đi dạo lên, tiểu viện rất lớn, thạch đầu chỗ nào cũng có, có điều, muốn đi vào nơi này, người bình thường không có tư cách đó.
- Tiểu Lang, hay ngươi cũng mua một khối thạch đầu để chơi?
Tiêu Phàm nhìn Phong Lang cười nói, ở bên ngoài, hắn đương nhiên sẽ không kêu Phong Lang, đành xưng hô là Tiểu Lang như thế này.
- Ta không am hiểu.
Phong Lang lắc đầu.
- Nếu mà ngươi am hiểu, ngành cược thạch cũng sẽ không còn trụ nổi nữa.
Tiêu Phàm bĩu môi, có ai dám nói am hiểu cược thạch, cho dù Chiến Hoàng cảnh Y Vân không phải cũng bị hố nhiều lần sao?
- Tránh ra, đừng cản đường.
Đột nhiên, một thanh âm lăng lệ từ phía sau Tiêu Phàm truyền đến, một bóng người phóng tới Tiêu Phàm. Tiêu Phàm lắc mình một cái, một chàng thanh niên vọt thẳng qua.
Con ngươi Phong Lang lạnh lẽo, sát khí nở rộ ra, Tiêu Phàm khoát khoát tay, Phong Lang lúc này mới bình tĩnh xuống.
- Tiểu tử, ngươi chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này động thủ hay sao?
Nam tử thanh niên kia quay đầu, bộ dáng cao cao tại thượng, khinh thường nhìn Phong Lang.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm nhàn nhạt cười, vỗ bả vai Phong Lang, quay người chuẩn bị rời đi.
Thanh niên nhìn thấy nụ cười Tiêu Phàm, một mặt khó chịu, hiển nhiên là cảm giác không được để ý tới, bản thân bị biến thành thằng hề.
- Thế nào, đến một câu xin lỗi cũng không có liền muốn đi?
Tiêu Phàm không muốn gây chuyện, nhưng luôn có người cứ giữ lấy không buông, thân hình nam tử thanh niên lóe lên, lập tức ngăn đường đi của bọn Tiêu Phàm lại.
- Xin lỗi à? Có vẻ như ngươi đụng vào ta, người xin lỗi nên là ngươi?
Tiêu Phàm híp híp mắt, gia hỏa này thật khiến người khác ghét?
- Muốn ta xin lỗi? Ngươi cũng không nghe ngóng một chút đi, xem Tần Phi ta là ai?
Nam tử thanh niên lạnh lùng cười một tiếng.
- Chưa từng nghe qua.
Tiêu Phàm rất thành thật lắc đầu.
- Tần sư huynh, tất cả mọi người đang chờ ngươi cắt thạch, tới nhanh lên.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một thanh âm kêu to.
- Cắt thạch lúc nào cũng được, nơi này có người làm cho ta không được thoải mái.
Tần Phi quái khí tà mị nói một câu.
- Ai dám làm Tần sư huynh không được thoải mái, muốn chết sao?
Một đạo thanh âm lạnh lẽo vang lên, bỗng nhiên, sáu, bảy bóng người đi đến, trực tiếp vây Tiêu Phàm ở giữa.
Tiêu Phàm quét mắt liếc mấy người, lúc này mới phát hiện, mấy người ăn mặc trường bào màu đen giống nhau, quần áo trước ngực trái thêu một chữ "Chiến" màu vàng.
Mà ở trước ngực phải, thêu hai chữ trắng "Vương Đạo".
- Đi mau, là người Chiến Hồn Học Viện Vương Đạo Minh. Ai không có mắt lại đi đắc tội người Vương Đạo Minh.
Đám người nhìn thấy mấy người Tần Phi, vội vàng né qua một bên.
Chiến Hồn Học Viện Vương Đạo Minh? Tiêu Phàm mị mị hai mắt, bản thân còn chưa gia nhập Chiến Hồn Học Viện, không nghĩ tới ở đây gặp được học viên Chiến Hồn Học Viện.
- Tiểu tử, là ngươi làm Tần sư huynh không được thoải mái?
Một thanh niên khôi ngô tiến lên một bước, căm tức nhìn Tiêu Phàm nói.
- Ngươi cũng khiến ta rất không thoải mái!
Tiêu Phàm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn thanh niên khôi ngô kia, ngược lại nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Tần Phi. Đám người này thật đúng là bá đạo, chẳng lẽ Chiến Vương cảnh cũng khiến bọn hắn tự đại như vậy?
- Ngươi nói gì, lặp lại lần nữa xem!
Thanh niên khôi ngô lạnh rên một tiếng, một chưởng đẩy về Tiêu Phàm, theo hắn thấy, tùy ý đánh một chưởng là có thể đánh bay Tiêu Phàm.
- Răng rắc!
Đột nhiên, một tiếng vang giòn, chẳng biết lúc nào, trước người Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh, cánh tay hắn trực tiếp xếp thành 180 độ, nam tử khôi ngô bị đau kêu thảm không thôi.
Những người khác sầm mặt lại, thanh niên khôi ngô là Chiến Vương cảnh trung kỳ, lại bị đối phương trực tiếp bẻ gãy tay, thực lực này thật không đơn giản.
- Tiểu tử, ngươi dám động thủ ở đây?
Tần Phi gầm thét một tiếng, tựa như cố ý dẫn tu sĩ bốn phía tới.