Giọng nói bình tĩnh lộ ra sát ý nồng đậm của Tiêu Phàm vẫn quanh quẩn trên không trung, từ người hắn tỏa ra một cỗ sát khí nồng đậm.
Ánh mắt hắn biến thành lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.
Cho dù những người này là ai, đối với Tiêu Phàm mà nói cũng đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là bọn chúng muốn giết Tiêu Phàm, bọn chúng nhất định phải chết!
- Rõ!
Thiên Tàn và Phong Lang hai người nghe tiếng cùng lúc gật đầu.
Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một tia chớp màu vàng xông về phía đám người hắc y nhân, dám giết Tiêu Phàm, vậy phải trả giá bằng cái chết.
Kim sắc hỏa diễm hung ác điên cuồng tỏa ra từ trên người nó, hóa thành một mảnh biển lửa hung mãnh, trong nháy mắt vây quanh hai người.
Từ khi đột phá Thất Phẩm, Tiểu Kim rất ít khi xuất thủ, hỏa diễm trên người nó Chiến Hoàng bình thường tuyệt đối không thể so sánh, thực lực những hắc y nhân này tất nhiên không yếu, nhưng mạnh nhất cũng chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, sao đáng để Tiểu Kim đặt trong mắt.
- Giải tán!
Một thanh niên mặc áo đen cầm đầu kêu to, không chút do dự bỏ chạy về phía xa, những người khác nghe vậy nào dám do dự.
Một Tiêu Phàm đã đủ khiến bọn họ chật vật, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hai người và một Hồn Thú, hơn nữa thực lực so ra có vẻ như không yếu hơn Tiêu Phàm bao nhiêu.
Trốn?
Khóe miệng Tiêu Phàm nhếch lên trào phúng, Hồn Lực cường đại giống như đại dương trào ra, sát khí tuông ra mãnh liệt.
- Ân?
Ánh mắt một đám hắc y nhân trầm xuống, bọn họ đều đã giết người vô số, nhưng sát khí đáng sợ như này khiến bọn họ cảm nhận được một loại bất lực.
Cho dù là hai người Thiên Tàn và Phong Lang cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
Sát Ý cuồn cuộn như đại dương kia cũng không hề công kích bọn họ, thậm chí cũng không hề hướng về bọn họ, chỉ là vây bọn họ vào trong, nhưng dù vậy cũng làm cho họ có một loại cảm giác như hãm sâu vào trong bùn.
Đây chính là Sát Ý vô cùng đáng sợ, cũng có rất ít người có thể lĩnh ngộ được Sát Ý, bởi vì chỉ có người trải qua giết chóc mới có thể chân chính lĩnh ngộ được.
Sát Ý, cũng không có tính công kích thực chất nhưng có thể khiến cho trong nội tâm sinh ra một loại sợ hãi, về mặt khí thế có thể trên đối thủ một bậc.
Một người ý chí không vững, lúc tâm sinh sợ hãi, sao còn có thể chiến đấy với đối thủ?
- Hồng Trần Tiếu!
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, từng đạo ngân sắc thiểm quang giống như gợn sóng phóng về phía bốn phương tám hướng, mặc dù chợt lóe lên rồi biến mất nhưng lại khiến những hắc y nhân kia cảm thấy ngạt thở.
Phong Lang, Tiểu Kim cùng Thiên Tàn ba người nháy mắt lấy lại tinh thần, ba người đồng thời xuất thủ, nhào về phía đám hắc y nhân.
Phốc phốc!
Từng đạo máu tươi bắn ra, trong đó ba tên hắc y nhân bị chém đứt đầu, máu màu đỏ tươi bắn về phía chân trời, thi thể không đầu ngã xuống đất.
Ngay tại lúc đó, mấy Hắc Y Nhân còn lại mới kịp phản ứng, muốn chạy trốn, nhưng mà phía sau ba đạo thân ảnh xuất hiện, trực tiếp lấy xuống đầu mấy người còn lại.
- Đi!
Tiêu Phàm vung tay lên, những thi thể này đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết vụ cuồn cuộn tiêu tán tại trong không trung.
Sau một lát, không ít người từ đằng xa gào thét đánh tới, đáng tiếc đã không còn thấy thân ảnh bọn Tiêu Phàm nữa, mặc dù thời gian nhìn thì có vẻ như rất dài, nhưng mấy người Tiêu Phàm ra tay cực kỳ dũng mãnh.
Không bao lâu sau, bọn Tiêu Phàm dừng lại trong một ngõ nhỏ tĩnh mịch, thần sắc Tiêu Phàm vô cùng hờ hững.
- Công tử.
Thiên Tàn đột nhiên mở miệng.
- Ngươi cũng nhìn ra?
Sát khí trên mặt Tiêu Phàm biến mất, chậm rãi bình tĩnh lại.
- Ta cũng không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng trên người bọn chúng tỏa ra sát khí, hẳn là người đi ra từ Sinh Tử Đấu Trường.
Thiên Tàn gật đầu, hít sâu một hơi nói.
- Những người kia đều xuất thân từ Sinh Tử Đấu Trường?
Phong Lang lộ ra vẻ kinh hãi.
- Hẳn là như vậy.
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia âm trầm, hắn từng tham gia trăm trận đấu ở Sinh Tử Đấu Trường, tất nhiên liếc mắt liền nhìn ra.
Hơn nữa, những người này trên người đều có sát khí, ít nhất từng thắng liên tiếp 40 trận trở lên tại Sinh Tử Đấu Trường mới có thể tản ra một loại huyết khí như thế.
- Khó trách rất nhiều người thắng liên tiếp hơn bốn mươi trận ở Đấu Trường Sinh Tử, thực lực đột nhiên sẽ giảm mạnh, nguyên lai là những người kia sớm đã bị đánh tráo, nhưng ai có thể thu mua người của Sinh Tử Đấu Trường đây?
Trong mắt Thiên Tàn đều lộ vẻ nghi hoặc.
- Khẳng định là có.
Tiêu Phàm ngữ khí cực kỳ kiên định:
- Tam Đại Gia Tộc, còn có gia tộc Nam Cung, cho dù là Sinh Tử Đấu Trường cũng phải nể mặt vài phần, đương nhiên khả năng lớn nhất vẫn là Nam Cung gia tộc.
- Không sai, Sở gia tất nhiên cũng có khả năng làm được việc này, nhưng khả năng lớn nhất vẫn là gia tộc Nam Cung, gia tộc Nam Cung thu mua người của Đấu Trường Sinh Tử, đem những Đấu Giả đó tạo thành một thế lực thần bí, đúng thực sự là một chiêu tuyệt diệu.
Trong mắt Thiên Tàn tràn đầy vẻ kinh hãi.
- Là do ai phái tới đã không còn qua trọng nữa, dù sao ta cũng đã đối đầu với Sở gia, cùng Nam Cung Thiên Dật không chết không thôi!
Bốn chữ cuối cùng, cơ hồ là phát ra từ trong kẽ răng Tiêu Phàm.
Trước đó tại trên yến hội Tiêu Phàm đã đắc tội với Nam Cung Thiên Dật, khiến cho hắn tối tăm mặt mũi, Nam Cung Thiên Dật muốn giết hắn cũng rất bình thường.
- Không đúng, cũng có thể là người Đại Long Đế Triều, Đại Long Đế Triều hận ta không hề ít hơn so với Nam Cung Thiên Dật, mặt khác Đại Long Đế Tộc cũng có thể thu mua tử sĩ từ Sinh Tử Đấu Trường Đại Ly.
Thần sắc Tiêu Phàm khẽ run lên, trong nháy mắt nghĩ đến điều gì đó.
Thiên Tàn và Phong Lang gật đầu, bọn họ cũng hiểu rất rõ, không chỉ Đại Ly Đế Triều có Sinh Tử Đấu Trường, Đại Long Đế Triều cũng có.
Lấy thực lực của Long gia, cho dù mua vài tử sĩ ở Sinh Tử Đấu Trường nào đều không quá khó.
- Xem ra chuyến đi Cổ Địa Bí Cảnh lần này càng ngày càng phức tạp.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.
Đại Long Đế Triều ngoài mặt chỉ có chừng một trăm người đến Đại Ly, nhưng nếu như mười ba người kia cũng là người của Đại Long Đế Triều, mọi việc sẽ không đơn giản như vậy, chí ít người Đại Long tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh tuyệt đối không chỉ có 100 người.
- Thiên Tàn, Phong Lang, còn lại một tháng, các ngươi cố gắng tu luyện, đến lúc đó theo ta tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh.
Thần sắc Tiêu Phàm trầm xuống nói.
- Rõ, công tử.
Hai người Phong Lang và Thiên Tàn gật đầu.
- Nơi này có hai bộ công pháp, các ngươi cố gắng học tập.
Tiêu Phàm lấy ra hai quyển thư tịch từ bên trong Hồn Giới, đây là thành quả đêm qua hắn bớt thời gian ra sao chép, một bản tên là Phệ Hồn Đế Điển, khác một bản tên là Hoàng Tuyền Kiếm Quyết, đều là công pháp Bát Phẩm, hơn nữa còn có mấy tuyệt chiêu.
Đây là công pháp cường đại Tiêu Phàm tìm được từ trong Tu La Truyền Thừa, chỉ là hai bộ công pháp này không đầy đủ, chỉ khi Tiêu Phàm đột phá Chiến Đế mới có thể lấy được bản hoàn chỉnh.
- Đa tạ công tử.
Nhận lấy hai quyển công pháp, hai người lập tức cười không ngậm miệng được.
Đối với hai người mà nói, kém không phải thiên phú mà là công pháp và chiến kỹ, bằng nhãn lực của mình, liếc mắt một cái liền nhìn ra cái này sự cường đại của hai bộ chiến kỹ này, hơn nữa nó cực kỳ thích hợp cho hai người bọn họ tu luyện, giống như sinh ra để giành cho bọn họ.
- Tiểu Kim, chúng ta đi.
Tiêu Phàm gật đầu, xoay người ngồi trên lưng Tiểu Kim nhanh chóng chạy về hướng xa.
Cho hai người Phong Lang và Thiên Tàn công pháp, việc này Tiêu Phàm đã sớm nghĩ đến, không tính đến việc Tiêu Phàm đã sớm coi bọn họ thành huynh đệ, cho dù chỉ là hạ nhân, Tiêu Phàm cũng sẽ không giấu diếm làm của riêng.
Dù sao bên người có hai người thực lực cường đại, đối với bản thân mình tuyệt đối có ích vô hại.
- Nhị đệ, sao công tử lại có Bát Phẩm Chiến Kỹ?
Đợi Tiêu Phàm đi xa, Thiên Tàn không nhịn được hỏi.
- Thân phận công tử không đơn giản.
Phong Lang lắc đầu, y tận mắt nhìn thấy ngọc bội tử sắc trên cổ Tiêu Phàm, chỉ là lúc này sự việc trọng đại, cho dù là Thiên Tàn, hắn cũng không dám nói ra, chỉ nói vài câu cho qua.
- Đại ca đi thôi, chúng ta dành thời gian tu luyện, cho dù không thể đột phá, thực lực cũng có thể mạnh mẽ hơn.
Phong Lang nhìn Thiên Tàn đang thất thần, vỗ vỗ bả vai y sau đó bay về hướng Thần Châm Các.