Hàn ý băng lãnh dập dờn tại hư không, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt hạ thấp hơn mấy chục độ, tựa như đến linh hồn còn có thể đông kết, hơn nữa, hàn khí này càng ngày càng lạnh lẽo.
Xa xa nhìn lại, hàn khí tựa như từng đạo kiếm khí, lộ ra một cỗ khí tức cực kỳ sắc bén, chỉ có điều cỗ sắc bén này không phải tác động thực thể, mà là tác động vào Hồn Lực!
- Kiếm pháp thật quỷ dị, tại sao ta cảm giác Hồn Lực đều bị đông kết!
Đám người tê cả da đầu, dù cách xa nhau mấy dặm, cũng có thể cảm nhận được cỗ lãnh ý kia.
Loại lạnh này đến từ trong xương tủy, không nói ra được cảm giác rõ ràng.
Hàn khí tràn ngập không gian, bao phủ cả mười hai Hồn Điêu Thú kia, căn bản không có bất kỳ sát khí gì, nhưng mà như thế lại khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
- Giả thần giả quỷ!
Ninh Xuyên vẻ mặt coi thường, một kiếm Chiến Hoàng cảnh thi triển không có Ý cảnh, thì có thể có uy lực gì?
- Hoàng Tuyền Chi Kiếm!
Đột nhiên, một đạo thanh âm băng lãnh từ trong miệng Thiên Tàn thốt ra, từng đạo hàn khí kia chẳng biết lúc nào ngưng tụ, biến thành kiếm khí cực kỳ sắc bén.
Hàn khí đầy trời, tại hư không xen lẫn tạo thành một võng kiếm khí to lớn.
Phốc phốc!
Cũng đúng lúc này, mười hai Hồn Điêu Thú kia đột nhiên nổ bung ra, bị chia thành vô số mảnh, vết cắt cực kỳ chỉnh tề, hóa thành vô số mảnh vụn bắn về bốn phương tám hướng.
- Hittt!
Thanh âm hít một hơi vang lên, đám người ánh mắt kinh hãi gắt gao nhìn chằm chằm Hồn Điêu Thú hóa thành từng mảnh trên không trung.
Đây chính là quái vật tương đương với Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong a, hơn nữa còn là con thứ mười hai, lại bị một tu sĩ cấp Chiến Hoàng cảnh trung kỳ miểu sát?
Mấy người Nam Cung Thiên Dật, Sở Khinh Cuồng cũng kinh ngạc vô cùng, uy lực một kiếm này cũng hoàn toán chấn nhiếp bọn hắn, cho dù là bản thân bọn hắn, cũng chưa chắc có thể chịu được một kiếm này của Thiên Tàn.
- Hoàng Tuyền Kiếm Ý, Thiên Tàn vậy mà thực sự thành công!
Trong mắt Tiêu Phàm loé ra vẻ vui mừng, nhưng chỉ sau một khắc, nụ cười trong nháy mắt ngưng kết lại.
Phốc!
Chẳng biết từ lúc nào, phía sau Thiên Tàn, một móng vuốt Hồn Điêu Thú xuyên thủng thân thể Thiên Tàn, trực tiếp xuyên thấu từ trước ngực ra, máu tươi phun trào, có thể nhìn thấy rõ lục phủ ngũ tạng đẫm máu.
- Khôngggg!
Phong Lang ngửa mặt lên trời gào thét, dưới chân đạp một cái, thân thể cấp tốc tiến lên, móng tay sắc bén trực tiếp xé móng vuốt Hồn Điêu Thú kia thành mảnh vụn.
Ngay lúc đó, Phong Lang ôm Thiên Tàn cấp tốc rút lui, trong nháy mắt xuất hiện ra ngoài mấy trăm trượng.
- Thiên Tàn!
Tiêu Phàm trong nháy mắt đi tới bên người Phong Lang, cúi người xuống, hai mắt hắn đỏ như máu.
- Công Tử, van xin người cứu đại ca, mau cứu đại ca!
Phong Lang quỳ trên mặt đất, nước mắt đỏ tươi chảy xuôi xuống.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo, nhìn Thiên Tàn sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra tơ máu, trong lòng hắn run rẩy một cái.
Lục phủ ngũ tạng của Thiên Tàn bị phá, Chiến Hồn bị hủy, kinh mạch hỏng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không còn, cho dù Dược Thần tái thế cũng chưa chắc có thể cứu, huống chi là Tiêu Phàm hắn?
Tay phải Tiêu Phàm run rẩy nâng lên, vuốt cho Thiên Tàn đôi mắt chưa nhắm.
Mấy người Bàn Tử, Ảnh Phong cũng xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, nhìn Thiên Tàn đã chết, sắc mặt bọn hắn cũng trở nên vô cùng nhợt nhạt.
Mặc dù bọn hắn trong đầu đã rõ bất cứ lúc nào mình cũng có thể chết, nhưng nhìn bằng hữu của mình chết trước mặt mình, cảm giác này khiến bọn hắn vô cùng khó chịu, thậm chí bọn hắn hận không thể chết thay Thiên Tàn.
- Không, đại ca sẽ không chết, sẽ không chết!
Phong Lang ôm thi thể Thiên Tàn thật chặt, khóc khàn cả giọng, câu nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, chỉ đúng khi chưa gặp phải chỗ thâm tình.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, trong đầu hắn hồi tưởng lại nụ cười cuối cùng của Thiên Tàn trước đó, trong lòng đau đớn một trận, nhất là câu nói sau cùng kia: Nhị Đệ, phải sống sót!
Sống sót? Cái này không phải mang ý nghĩa Thiên Tàn đã biết rõ bản thân mình sẽ chết sao?
Biết rõ phải chết, lại không có ý nghĩ trốn tránh nào, bởi vì một khi hắn trốn, người chết khả năng chính là Phong Lang.
Nhớ tới một màn ở Sinh Tử Đấu Trường trước đó, trong lòng Tiêu Phàm cảm giác vô cùng khó chịu. Lúc trước Phong Lang đem cơ hội sống sót cho Thiên Tàn, mà lần này, Thiên Tàn đem cơ hội sống sót cho Phong Lang.
Đây mới là huynh đệ chân chính! Có thể sinh tử có nhau, đem phía sau lưng yên tâm giao cho huynh đệ.
Đám người Bàn Tử, Quan Tiểu Thất sắc mặt khó coi vô cùng. Thời khắc này, từng tiếng nói của Thiên Tàn vang vọng trong đầu bọn họ, chẳng ai ngờ rằng, tuyệt thế thiên tài Thiên Tàn sẽ chết ở chỗ này!
- Oanh!
Đột nhiên, trên người Tiêu Phàm bộc phát ra một cỗ sát ý ngập trời, một mảnh huyết sắc vụ hải từ trên người hắn nở rộ ra, đó là thực chất hóa Sát Ý.
- Ha ha, Tiêu Phàm, rốt cục cũng phẫn nộ? Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, ngươi sẽ nhìn thấy, từng người một bên cạnh ngươi ngã xuống.
Thấy Tiêu Phàm phẫn nộ, Nam Cung Thiên Dật cười nhạt một tiếng.
Những ngày qua, trong lòng Nam Cung Thiên Dật cũng kìm nén lệ khí, giờ phút này nhìn thấy Tiêu Phàm nổi giận, lệ khí kia cũng tiêu tán không ít.
- Nam Cung Thiên Dật, Tiêu Phàm ta thề với trời, đời này không giết ngươi, thề không làm người!
Tiêu Phàm cơ hồ dùng hết toàn lực gào thét lên.
Đám người cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Tiêu Phàm, liền chấn động vô cùng. Đây chính là Đại Đế Tử Đại Ly Đế Triều, người thừa kế hợp pháp thứ nhất chức Đế Chủ tương lai.
Ngươi dám ngay trước mặt nhiều người như vậy nói muốn giết hắn?
Một khi rời khỏi Cổ Địa Bí Cảnh, toàn bộ Đại Ly Đế Triều cũng không có đất dung thân cho Tiêu Phàm ngươi!
Rất nhiều người trong lòng cười lạnh không thôi, Tiêu Phàm ngươi dù mạnh, nhưng ở trước mặt Đại Ly Đế Triều lại được xem là gì?
- Muốn giết ta?
Nam Cung Thiên Dật vẻ mặt coi thường:
- Có vài người nằm mơ giữa ban ngày xem ra còn chưa tỉnh, đã như vậy, vậy liền để ngươi thanh tỉnh một cái, xem cái gì gọi là chênh lệch.
Vừa dứt lời, cả Hồn Điêu Thú trong Cổ Thành gần như đồng thời động, còn có ba bốn Hồn Điêu Thú Thạch Đầu tản ra khí tức hung mãnh đánh về hướng bọn Tiêu Phàm.
- Lão Tam, đi mau!
Bàn Tử kêu to, mặc dù hắn cũng rất muốn giết Nam Cung Thiên Dật, nhưng mà ở chỗ này, có nhiều Hồn Điêu Thú như vậy, Nam Cung Thiên Dật đã đứng ở thế bất bại.
- Đi ư? Hôm nay ai cũng không được đi.
Nam Cung Thiên Dật cười lạnh nói:
- Lão Cửu, đừng trách Đại Ca không cho ngươi cơ hội, nếu ngươi về phía ta, ta có thể không giết ngươi, bằng không...
- Bằng không như thế nào?
Bàn Tử lạnh lùng quét ngang.
- Bằng không, khó tránh khỏi có người bị ngộ thương thì không hay.
Nam Cung Thiên Dật lạnh lùng cười một tiếng.
- Hừ, Nam Cung Thiên Dật, ngươi không phải giả vờ mèo khóc chuột, ngươi không phải một mực muốn giết ta sao? Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội giết ta, từ nay về sau, ta, Nam Cung Tiêu Tiêu, thoát ly khỏi gia tộc Nam Cung.
Bàn Tử quát to, mấy chữ cuối cùng, hắn cơ hồ là gào thét từng chữ nói.
Giữa Nam Cung Thiên Dật cùng Tiêu Phàm, Bàn Tử không chút do dự đứng về phía Tiêu Phàm.
- Lão Nhị, ngươi!
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Bàn Tử, hắn không nghĩ tới Bàn Tử lại thoát ly khỏi gia tộc Nam Cung, đây chính là Đế Tộc, không phải tiểu gia tộc bình thường.
- Ha ha, Lão Cửu, thật đúng là xem thường ngươi, ngươi có biết rõ quy củ khi tự động thoát ly khỏi gia tộc?
Trong lòng Nam Cung Thiên Dật có chút kinh dị, có điều rất nhanh liền trở nên lạnh lùng.
- Quy củ đều do người định, hiện tại ngươi có thể tới giết ta.
Bàn Tử vẻ mặt coi thường, ở trên đời này, lấy thực lực làm trọng, cái gọi là quy củ lại được xem là gì?
Người ở bên ngoài thấy, Bàn Tử hắn là người gia tộc Nam Cung, nhưng mà người gia tộc Nam Cung thấy, hắn đã bị vứt bỏ, bây giờ chỉ là quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao.
Hắn ở lại thì có ý nghĩa gì chứ?
- Nam Cung Tiêu Tiêu, ngươi đã tự tìm cái chết, ta thành toàn cho ngươi!
Nam Cung Thiên Dật ngữ khí lạnh lùng, nếu như cũng đã nói ra, trong lòng hắn cũng không kiêng dè chút nào.