Hắc y nhân bay ngược về, hướng về Tiêu Phàm phía sau hét lớn, thân thể tại hư không lật ngã nhào một cái, một kiếm hướng về phía trước đâm tới.
Biến hóa bất thình lình khiến thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, ngay sau đó mấy cỗ khí thế bàng bạc xông thẳng đến, Tiêu Phàm tiện tay một vòng, trên mặt thêm ra một cái mặt nạ, thân hình lóe lên, từ một cửa sổ khác xông ra ngoài.
Tiêu Phàm rất rõ ràng những người kia nhất định tới vì mình, hắn cũng không nghĩ đến hắc y nhân vậy mà thời điểm mấu chốt thay bản thân ngăn khuất cửa ra vào.
- Nghề nghiệp sát thủ tuy hắc ám, nhưng đều là cá tính mỗi người.
Trong lòng Tiêu Phàm ngưng tụ, đây cũng là lần thứ nhất hắn đối với cái gọi là sát thủ chân chính lau mắt mà nhìn.
Hắn vừa mới trảm hắc y nhân một tay, nhưng cũng không giết hắn, hắc y nhân phát ra cảm kích từ nội tâm, cho nên khi có người đánh tới, không chút do dự đem ân tình trả lại cho hắn.
Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm không còn khinh thường sát thủ, mặc dù không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng mỗi người đều quang minh lỗi lạc, cho dù chân tiểu nhân thật cũng không phải ngụy quân tử.
Rời phòng mấy tức sau, một đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên, rất hiển nhiên, hắc y nhân đã bị người khác giết.
Tiêu Phàm vô tâm bận tâm, hắn rất nhanh liền dung nhập bên trong bóng đêm, tối nay nhất định là một đêm không bình yên, chỉ là hắn không biết người muốn giết hắn rốt cuộc là ai.
Thời khắc Tiêu Phàm thất thần, mấy đạo thân ảnh phía trước phóng lên tận trời, hiển nhiên đối phương đã sớm chuẩn bị.
- Dám đả thương thiếu gia nhà ta, để ngươi sống không bằng chết!
Gầm lên một tiếng, bốn đạo thân ảnh bay vụt tới, khí tức trên thân người đều là Chiến Hoàng trung hậu kỳ, xuất động bốn Chiến Hoàng trung hậu kỳ ẩn núp, đây quá để mắt Tiêu Phàm hắn rồi.
Bất quá vẻn vẹn bốn người còn chưa đủ cho Tiêu Phàm nhìn.
Hồng hộc!
Một đạo thanh phong thổi qua, chẳng biết lúc nào trong tay Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện Tu La Kiếm, hơn nữa Tu La Kiếm đã ra khỏi vỏ, quang mang băng lãnh ở trong màn đêm lóe qua.
Trong mắt bốn người đối diện đều là vẻ khinh thường, Tiêu Phàm vừa động thủ, bọn hắn tự nhiên cũng nhìn ra tu vi Tiêu Phàm, một Chiến Hoàng cảnh trung kỳ mà thôi, tại sao là đối thủ của bốn người được.
Nghĩ vậy, trên mặt bốn người lộ ra vẻ khinh thường.
Phốc!
Cũng đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ tại hư không vang lên, thần sắc bốn người trong nháy mắt ngưng kết ở nơi nào, kinh ngạc cúi đầu nhìn nửa thân dưới của mình.
Quỷ dị là nửa người dưới nhanh chóng rơi xuống mặt đất, trong lòng bốn người kinh hãi không thôi, mình bị phân thây?
Bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, một loại đau đớn tê tâm liệt phế xông lên não hải mấy người, lục phủ ngũ tạng rơi xuống, mấy người trong nháy mắt liền không có âm thanh.
Tiêu Phàm từ bên người bốn người vút qua, khóe miệng hiện ra một vòng lãnh quang, mấy cái lắc mình liền biến mất không thấy gì nữa.
Quá trình trình này cũng chỉ là một cái hô hấp mà thôi, phát sinh quá nhanh, bốn cường giả Chiến Hoàng trung hậu kỳ đều không nghĩ đến phải chết, bản thân vậy mà sẽ bị người kia một kiếm giết chết, hơn nữa kiểu chết đều giống nhau như đúc.
Thời gian ba cái hô hấp lại có tầm mười đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng bắn ra, thần sắc băng lãnh nhìn phía dưới.
Phía trên đường đi nhìn xuống bốn cỗ thi thể, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, không ít tu sĩ không biết vì sao đang vây xem.
- Khốn kiếp!
Trong đó một nam tử trung niên áo đen nổi giận gầm lên một tiếng, con ngươi nhìn bầu trời đêm thâm thúy phía xa, hóa thành một đạo chớp lóe truy đuổi theo.
- Mấy người các ngươi đi theo ta cùng đến Nhị Gia, các ngươi đem bọn hắn mang về gia tộc.
Một người khác mở miệng, sau đó không chút do dự hướng về nam tử trung niên áo đen đuổi theo.
Nam tử trung niên áo đen không phải người khác, chính là Hoa gia Hoa Thiên Minh.
Tiêu Phàm trong bóng đêm ghé qua, bay lượn hơn mấy chục dặm mới dừng lại, con ngươi vô cùng băng lãnh:
- Tổn thương thiếu gia bọn họ? Nhìn là biết Hoa gia muốn giết ta!
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, khóe miệng hiện ra vẻ trêu tức:
- Tỏa Hồn Châm không phải dễ dàng rút như vậy, cưỡng ép rút, Hồn Hải sẽ nổ tung, giết ta, Hoa Thiếu Phi cũng hẳn phải chết không nghi ngờ!
- Ân?
Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, thân hình lóe lên, không chút do dự hướng về một bên tránh đi.
Phốc!
Một đạo ngân sắc thiểm quang từ phía sau đánh tới, tốc độ nhanh vô cùng, nếu như không phải Linh Giác hắn tương đối cường đại, căn bản không có khả năng tránh thoát một kích này.
- Chiến Hoàng đỉnh phong?
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, sát khí nặng nề nhìn phương xa, một nam tử áo đen chậm rãi tới gần, trong tay nắm một chuôi trường kiếm, hàn mang lấp lóe, người tới chính là Hoa Thiên Minh.
- Nguyên lai là người tham gia Sát Vương Thí Luyện, phản ứng không tệ.
Nhìn Tiêu Phàm ăn mặc, Hoa Thiên Minh liếc mắt liền nhận ra, bởi vì hắn gặp qua không ít người như Tiêu Phàm.
- Không cần nhìn, giết ngươi chỉ mình ta là đủ, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi Long Hoàng Đế Đô, một khi rời đi, thí luyện của ngươi liền kết thúc.
Hoa Thiên Minh liếc mắt liền nhìn ra tâm tư Tiêu Phàm.
- Ngươi đối với Sát Vương Thí Luyện rất có hiểu biết, ngươi cho rằng ăn chắc ta?
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, cũng không phải là hắn e ngại Hoa Thiên Minh mà là hắn động tĩnh quá lớn, đến thời điểm đó sẽ đem những người khác hấp dẫn mà đến, bản thân sẽ gặp phiền phức.
Tiêu Phàm thực lực tuy mạnh nhưng cũng không có khả năng một kích miểu sát một Chiến Hoàng đỉnh phong, hơn nữa, đây cũng chỉ là Tiêu Phàm dựa vào một kích vừa nãy đánh giá thực lực đối phương.
Ai biết rõ cái này có phải ranh giới cuối cùng của đối phương hay không đây, nếu như không phải, kia chính là một trận tử đấu.
Một khi những người đại gia tộc nhìn thấy hắn, nhất định sẽ không chút do dự giết chết.
Trong lòng Tiêu Phàm giận mắng, Sát Vương Thí Luyện vòng thứ nhất cũng không phải dễ dàng như vậy, tất cả lỗ thủng đều bị bọn hắn sớm nghĩ đến.
Hơn nữa, những người đại gia tộc cũng biết làm sao để ứng phó người tham gia Sát Vương Thí Luyện.
- Ngươi hiện tại có phải hối hận, sợ hãi hay không? Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận. Hôm nay, ngươi tai kiếp khó thoát.
Hoa Thiên Minh cười lạnh, một mặt cao cao tại thượng quan sát Tiêu Phàm.
- Hối hận? Sợ hãi?
Trong lòng Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, hối hận của mình là cái gì? Hối hận ngăn cản thiếu nữ quần màu lục kia, để cho nàng một roi quất trên mặt hắn? Hối hận vỗ một chưởng đến Hoa Thiếu Phi, trực tiếp để đánh giết hắn?
Về phần cái gọi là sợ hãi, Tiêu Phàm tu luyện tới bây giờ trải qua sự tình không ít, hắn thực không biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào.
- Sợ hãi ngược lại không có, bất quá ta xác thực hối hận.
Tiêu Phàm thở dài, trong giọng nói đều là vẻ tiếc hận, lại nói:
- Ta hối hận chỉ là giáo huấn hắn một cái mà không có trực tiếp làm thịt hắn!
Tiêu Phàm nói khiến Hoa Thiên Minh sắc mặt cứng đờ, con ngươi cũng càng ngày càng băng hàn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Thật đúng là một kẻ không biết sống chết!
Hắn vừa mới chuẩn bị xuất thủ, bất quá trong đầu lại nghĩ tới Hoa Thiếu Phi, cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong lòng nói:
- Tiểu tử, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi quỳ xuống, thành thành thật thật cùng ta về Hoa gia, rút ba cây kim châm trong thể nội Thiếu Phi, ta cho ngươi chết một cách thống khoái.
- Cho ta chết một cách thống khoái?
Tiêu Phàm lạnh lùng không thôi, người này thật đúng là không phải bá đạo bình thường, muốn giết mình, tựa như cho bản thân một cái nhân từ.
Trước đó Hoa Thiếu Phi là như thế, hiện tại Hoa gia thế hệ trước cũng là như thế, điều này không khỏi làm Tiêu Phàm lửa giận xen lẫn, quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn.
- Ta có thể rất khẳng định nói cho ngươi biết, Hoa Thiếu Phi chết chắc, ai cũng cứu không được hắn.
Tiêu Phàm con ngươi càng ngày càng lạnh.
- Đã như vậy, vậy ngươi cũng có thể chết!
Hoa Thiên Minh gầm lên một tiếng, một kiếm tại hư không xẹt qua một vòng, một dải lụa xông thẳng đến Tiêu Phàm.