Trên không Hải đảo, một đạo hắc sắc lưu quang từ trong hư vô phóng ra, máu tươi tại hư không chảy ra, phóng ra hư không, huyết sắc lưu quang một phân thành hai.
Một đạo thân ảnh áo đen lơ lửng tại hư không, một mặt hờ hững nhìn một đạo khác thân ảnh hướng về mặt biển bay đi.
- Bản tôn bảo ngươi dừng tay, ngươi dám chống lại mệnh lệnh bản tôn?
Cũng đúng lúc này, một cỗ uy thế ngập trời xông thẳng đến bóng đen trên không trung.
Bóng đen hiển nhiên chính là Tiêu Phàm, cảm nhận được cỗ Ý Chí uy áp bàng bạc, thân thể hắn khẽ run lên, chậm rãi hướng về mặt đất rơi xuống.
- Vô Thường Phán Quan, tiểu bối tranh đấu, chúng ta làm trưởng bối cũng không cần phải nhúng tay vào.
Thời khắc Tiêu Phàm rơi xuống đất, một đạo thanh âm khác vang lên, chỉ thấy Huyết Lâu Bát Trưởng Lão ngăn khuất trước người Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cảm kích liếc mắt nhìn Bát Trưởng Lão, lúc này có thể đứng ra vì hắn nói chuyện là thập phần khó được.
Hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra, thực lực Bát Trưởng Lão tuy mạnh nhưng đối diện Diêm La Phủ Vô Thường Phán Quan, so sánh rõ ràng có chút không bằng.
Hai người Diêm La Phủ khác thấy thế, cũng trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Vô Thường Phán Quan.
Huyết Lâu Lục Trưởng Lão, Thất Trưởng Lão cũng không chút do dự cùng Bát Trưởng Lão đứng thành một loạt, một bộ giương cung bạt kiếm.
Trong lòng Bát Trưởng Lão cực kỳ không được bình tĩnh, thực lực Tiêu Phàm thật đúng là không phải đáng sợ bình thường, thậm chí ngay cả Độc Cô Trường Dật đều bị hắn giết chết, không hổ là đệ tử vị kia coi trọng.
- Các ngươi vì tiểu tử này mà muốn đối địch với ta?
Vô Thường Phán Quan lạnh lùng nhìn Bát Trưởng Lão ba người nói.
- Nếu như Diêm La Phủ thua không dậy nổi thì đừng tới Sát Vương Thí Luyện làm mất mặt xấu hổ!
Không đợi Bát Trưởng Lão ba người mở miệng, Tiêu Phàm đột nhiên lạnh lùng nói ra.
- Ngươi!
Vô Thường Phán Quan lửa giận xen lẫn, thiếu chút nữa thì xuất thủ.
Ba người Bát Trưởng Lão cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ngươi tên tiểu tử này xác thực quá không hiểu quy củ, lúc này ngươi tiếp tục chọc giận Vô Thường Phán Quan, đây không phải muốn chết sao?
Nhất là Bát Trưởng Lão, hắn biết rõ thân phận Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm chết ở chỗ này, hắn làm sao có thể bàn giao đây?
- Chẳng lẽ ta nói không sai sao? Bên trong Sát Vương Thí Luyện giết hắn có gì sai đâu?
Tiêu Phàm lạnh lẽo cười một tiếng:
- Không sợ nói cho ngươi biết, người Diêm La Phủ ngươi bị ta giết chết coi như không có ba bốn trăm thì vẫn có một hai trăm người!
Nghe thế, Diêm La Phủ Vô Thường Phán Quan triệt để tức giận, sát khí nặng nề đi qua, phẫn nộ quát:
- Huyết Lão Lục, ba người các ngươi cút ngay, hôm nay ta không giết hắn, ta không phải Vô Thường.
Cảm nhận được Sát Ý bàng bạc trên người Vô Thường Phán Quan, ba người Bát Trưởng Lão sắc mặt lạnh lùng, một bộ như lâm đại địch.
Trái lại Tiêu Phàm lại là một mặt bình tĩnh.
- Chẳng lẽ hắn nói sai sao? Nếu thua không dậy nổi thì đừng tới tham gia Sát Vương Thí Luyện làm mất mặt xấu hổ.
Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm u lãnh mà thập phần phiêu miểu vang lên, nghe được thanh âm này, trong mắt ba người Bát Trưởng Lão hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đồng thời, toàn thân Vô Thường Phán Quan run lên, không khỏi rút lui mấy bước, như có một cỗ vô hình lực lượng thôi động hắn.
Hô!
Một trận gió nhẹ thổi qua, trước người ba người Bát Trưởng Lão đột nhiên xuất hiện từng đạo hôi bào thân ảnh, đó là một bạch lão có mái tóc khô trắng, con mắt đục ngầu tản ra lợi mang băng lãnh.
Hắn hai tay vác lập, bên hông treo một cái hồ lô rượu, đứng ở đó, một cỗ khí thế không giận uy chấn nhiếp tứ phương, tu sĩ ở đây không một người dám nói, toàn trường câm như hến.
- Bái kiến Lâu Chủ.
Lúc này, ba người Bát Trưởng Lão đột nhiên phù phù một tiếng quỳ một chân trên đất, cung kính kêu lên.
- Gặp qua Gia Cát Lâu Chủ.
Vô Thường Phán Quan mấy người cũng vội vàng thi lễ nói, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, Huyết Lâu Lâu Chủ vậy mà sẽ tự mình đến.
Lão giả áo xám trầm mặc không nói, vẫn đưa lưng về phía bọn hắn, bóng lưng còng xuống kia cho người ta một loại áp lực thật lớn.
Bên trong không trung màn sáng thỉnh thoảng có tu sĩ từ giữa bắn ra, mấy tức sau, Huyết Yêu Nhiêu, Huyết Vô Tuyệt, Phong Lang cùng Ảnh Phong bốn người cũng từ cánh cửa truyền tống đi tới.
Mặt khác, Ngọc Diện Vô Tình, Lưu Ly, Vô Tâm cùng Ưng Trảo Lão Nhân cũng nhao nhao xuất hiện, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn cũng đều nhìn thấy một màn Tiêu Phàm chém giết Độc Cô Trường Dật kia.
- Sư tôn!
Lúc Huyết Vô Tuyệt nhìn thấy áo xám lão giả, đột nhiên phù phù một tiếng quỳ gối trước người lão giả.
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn bóng lưng áo xám lão giả, luôn cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại nói không ra đấy là ai, hình ảnh trong đầu hắn có vẻ như không có người này.
- Vừa mới ta rõ ràng nghe được thanh âm lão sư mà, tại sao lại đột nhiên xuất hiện lão đầu này?
Tiêu Phàm cau mày một cái.
Hắn sở dĩ dám nói chuyện như thế với Vô Thường Phán Quan chính là bởi vì hắn nghe được thanh âm Túy Ông, bằng không mà nói, Tiêu Phàm coi như bá đạo cuồng vọng cũng không dám cùng Diêm La Phủ Tam Trưởng Lão Vô Thường Phán Quan kêu gào.
Âm thầm có Túy Ông duy trì cho nên Tiêu Phàm mới có thể không kiêng nể gì cả, huống hồ những lời kia cũng chính là hắn muốn nói.
- Sư tôn, sư, sư huynh hắn chết rồi!
Huyết Vô Tuyệt đột nhiên hai mắt đỏ lên nói ra, hung lệ liếc mắt quét Vô Thường Phán Quan cùng Diêm La Phủ, cùng người La Sinh Môn.
Sắc mặt đám người Vô Thường Phán Quan khẽ hơi trầm xuống một cái, tựa như sớm đã biết rõ việc này, chỉ là bọn hắn kiêng kị thực lực Lâu Chủ Huyết Lâu.
Toàn thân Lâu Chủ Huyết Lâu khẽ run lên, một cỗ Hung Lệ Chi Khí từ trên người hắn quét sạch ra, dọa Lục Đại Trưởng Lão Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn sắc mặt trắng bệch.
Bất quá sát khí của Huyết Lâu Lâu Chủ rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, đám người như trút được gánh nặng.
- Đều đứng lên đi.
Huyết Lâu Lâu Chủ thản nhiên nói, lập tức đột nhiên quay người đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm, thời khắc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tiêu Phàm trong nháy mắt ngốc trệ tại chỗ.
- Lão, lão sư?
Tiêu Phàm trực tiếp sợ hãi kêu ra, Huyết Lâu Lâu Chủ trước mắt này không phải là Túy Ông sao?
Mặc dù cải biến qua, nhưng khuôn mặt quen thuộc Tiêu Phàm vô luận như thế nào đều sẽ không quên, hơn nữa còn có hồ lô rượu bên hông Túy Ông.
Vừa nãy Tiêu Phàm cũng không phải không nghĩ tới thân phận Huyết Lâu Lâu Chủ, chỉ là đem Túy Ông cùng Huyết Lâu Lâu Chủ liên hệ cùng một chỗ, hắn cảm giác quá không thể tưởng tượng nổi.
Lão sư là Huyết Lâu Lâu Chủ, Huyết Vô Tuyệt gọi hắn là sư tôn, mình cùng Huyết Vô Tuyệt cùng Chiến Vô Cực cũng là sư huynh đệ?
Tiêu Phàm một mặt kinh ngạc, hắn rốt cục minh bạch vì sao bản thân có hai cái danh sách đề cử, tất cả những thứ này đều có quan hệ với Túy Ông.
- Lão sư?
Nghe thấy Tiêu Phàm kêu Huyết Lâu Lâu Chủ là lão sư, tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, tiểu tử này lại là đồ đệ Huyết Lâu Lâu Chủ?
Cho dù là Huyết Yêu Nhiêu, Phong Lang cùng Ảnh Phong cũng kinh ngạc không thôi, bọn hắn gặp qua Túy Ông, nhưng cho tới bây giờ không thấy rõ chân thực diện mạo Túy Ông.
Vô Thường Phán Quan đối diện, sắc mặt trong nháy mắt trắng bạch, người hắn vừa mới muốn giết lại là đồ đệ Huyết Lâu Lâu Chủ?
- Ngươi làm không tồi.
Túy Ông hiền lành liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, vẻn vẹn năm chữ lại nói ra đánh giá của Túy Ông đối với Tiêu Phàm.
Trên mặt Huyết Vô Tuyệt lóe qua vẻ hâm mộ, đừng nhìn mấy chữ đơn giản này, nhưng hắn cho tới bây giờ không có nghe Túy Ông nói với mình.
Túy Ông chậm rãi quay người, ánh mắt lại rơi vào trên người Vô Thường Phán Quan:
- Vừa mới ngươi muốn giết đồ nhi ta?
- Không phải, Gia Cát Lâu Chủ hiểu lầm, ta chỉ là giáo huấn giáo huấn hắn mà thôi.
Nghe được Túy Ông nói, Vô Thường Phán Quan toàn thân giật mình, rút lui mấy bước.
- Giáo huấn? Đồ nhi bản Lâu Chủ đến phiên ngươi tới giáo huấn sao?
Túy Ông lạnh lùng cười một tiếng, ngữ khí thập phần khinh thường, người biết Túy Ông đều biết rõ, hắn đang bao che cho người mình.
Bây giờ Chiến Vô Cực chết, trong lòng Túy Ông có bao nhiêu lạnh, đám người không cách nào tưởng tượng, Vô Thường Phán Quan ngươi vậy mà còn muốn giết một đồ đệ khác của hắn?
Trong nháy mắt, một vệt sáng từ đầu ngón tay hắn bắn nhanh ra, Vô Thường Phán Quan bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hắn rất muốn chạy nhưng lại không dám chạy, chỉ có thể kiên trì đứng ở đó, mồ hôi phía sau lạnh chảy ròng.