- Y Quý Chu, cút ra đây cho lão tử! Dám trước mặt mọi người đoạt thiếu nữ nhà lành, Y gia ngươi đều là cẩu tạp chủng à, vậy mà làm ra sự tình khó xem như thế?
Thanh âm bá đạo phẫn nộ vang vọng Ly Hỏa Đế Đô Nội Thành, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người.
Ai con mẹ nó gan to như vậy, cũng dám ở ngoài cửa Y Phủ ầm ĩ như thế, còn mắng Y gia là cẩu tạp chủng, đây chính là sự tình cho tới bây giờ không có.
- Dám nhục mạ Y gia, ngươi có biết bị tội gì không?
Thanh âm gào thét từ bên trong Y Phủ truyền ra, ngay sau đó đại môn mở ra, một cỗ sát khí cường đại từ bên trong cửa xông ra.
- Hôm nay lão tử há lại chỉ mắng Y gia ngươi nhiêu đó, lão Ttử còn muốn diệt Y gia ngươi!
Bắc Thần Phong phẫn nộ tới cực điểm, hắn vô sỉ nhất chính là hạng người khi dễ nữ lưu, huống chi còn là trước mặt mọi người đoạt thiếu nữ.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là Y Quý Chu đoạt người Thần Châm Các.
- Bắc Thần Phong?
Y gia thấy Bắc Thần Phong đến, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Bọn hắn đều biết tên sát tinh đáng sợ này, Nam Cung Thiên Dật đều không để trong mắt hắn, lại làm sao có thể đem Y gia bọn hắn coi ra gì đây?
Người bình thường có lẽ không biết thân phận Bắc Thần Phong, nhưng cao tầng Y gia đều rõ ràng, người này đến Đế Tộc đều không dám vọng động.
Hiện tại hắn hung thế cuồn cuộn tìm tới cửa, phải làm sao mới ổn đây?
- Đem Y Quý Chu giao ra đây cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Bắc Thần Phong giận dữ hét. Đoạn Tinh Nguyệt đã bị bắt đi một đoạn thời gian, nếu có một chút sơ xuất, bản thân như thế nào cùng Tiêu Phàm và Ảnh Phong bàn giao.
Vừa dứt lời, trong tay Bắc Thần Phong đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm màu trắng, kiếm khí lượn lờ ở giữa, tách ra một cỗ cường đại sát khí.
- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?
Người nhà Y gia bị dọa đến toàn thân run rẩy, khí diễm trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Nếu đổi lại là người khác, đoán chừng bọn hắn đã sớm nhào đến giết, nhưng là Bắc Thần Phong, trước không nói bọn hắn có phải là đối thủ Bắc Thần Phong hay không, cho dù có thể giết chết hắn, cũng không dám động thủ với hắn.
Mười mấy người khí thế hùng hổ lao ra, bây giờ lại đồng thời hướng về phương hướng Y Phủ thối lui.
- Bắc Thần Phong, Y gia ta không phải nơi ngươi có thể phách lối.
Đúng lúc này, một đạo tiếng hét phẫn nộ hùng hậu vang lên, quang mang lóe lên, một nam tử trung niên mặc cẩm bào xuất hiện ở cửa ra vào.
Đám người Y gia thấy thế, nhao nhao lui sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ cung kính:
- Bái kiến Nhị Gia.
Ánh mắt mọi người nhao nhao rơi trên người nam tử trung niên mặc cẩm bào, hắn mắt to mày rậm, mặt như đao tước, khí thế phi phàm, trong lúc giơ tay nhấc chân rất có phong phạm đại gia. Người này tên là Y Trung Đường, chính là đình đệ đệ gia chủ Y gia, xếp hạng thứ hai, nhân xưng Nhị Gia, Y Quý Chu là nhi tử hắn.
- Y Trung Đường, ngươi tới thật vừa vặn, đem Y Quý Chu giao ra!
Bắc Thần Phong mảy may không sợ, căm tức nhìn Y Trung Đường, hắn đã nóng lòng như lửa đốt, thiếu chút nữa thì giết người.
- Khuyển tử không ở phủ đệ, không biết hắn như thế nào đắc tội ngươi?
Y Trung Đường cau mày một cái, ta vừa đến ngươi đã bắt lão tử giao ra nhi tử, dù sao cũng phải cho ta một cái lý do chứ.
Nếu ngươi không có bất kỳ lý do gì liền tới cửa chỉ trích, mặc kệ ngươi là thân phận gì, Y gia không giết ngươi, nhưng giam ngươi vẫn là không có bất cứ vấn đề gì.
- Khuyển tử ngươi bắt bằng hữu của ta, dưới ban ngày ban mặt, trắng trợn cướp đoạt thiếu nữ nhà lành, hành vi bậc này không bằng heo chó, đáng chém.
Ám thanh Bắc Thần Phong lạnh lùng nói.
Sắc mặt Y Trung Đường khẽ hơi trầm xuống một cái, nếu như Bắc Thần Phong nói là sự thật, vậy liền có chút phiền phức.
Bắc Thần Phong nếu như dây dưa đến cùng không thả, danh dự Y gia đều nhận ảnh hưởng rất lớn, mấu chốt là hắn thật đúng là tin tưởng nhi tử Y Quý Chu có thể làm ra sự tình bẩn thỉu bậc này.
- Ngu dốt, không nên để người Y gia dính vào chứ.
Trong lòng Y Trung Đường nghĩ thầm, sau đó nhìn về phía hạ nhân Y gia nói:
- Nhị Công Tử lúc nào rời phủ đệ?
- Hồi bẩm Nhị Gia, Nhị Công Tử buổi sáng rời đi, bây giờ còn chưa trở về.
Một hạ nhân Y gia không chút do dự mở miệng nói, hắn tự nhiên nghe ra ý tại ngôn ngoại Y Trung Đường.
Nếu như Y Quý Chu tại phủ đệ, vậy liền lập tức đi thông tri Y Quý Chu đem sự tình xử lý.
Nếu như không có ở phủ đệ, vậy coi như làm cái gì đều không biết là được, dù sao Bắc Thần Phong cũng không có chứng cớ gì.
- Bắc Thần Phong, ngươi nghe thấy chưa, con ta không ở Y phủ.
Sắc mặt Y Trung Đường khôi phục bình tĩnh, chỉ cần không bị Bắc Thần Phong bắt lấy nhược điểm, hắn liền không sợ hãi.
Sắc mặt Bắc Thần Phong khó coi vô cùng, nếu như Y Quý Chu không đem Đoạn Tinh Nguyệt chộp tới Y Phủ, như vậy đi nơi nào?
Nếu như vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn?
Bắc Thần Phong không dám nghĩ tiếp, vẫn như cũ có chút không cam lòng, đột nhiên nâng lên con ngươi sắc bén nói:
- Ta không tin, trừ phi để cho ta đi vào điều tra!
- Y gia ta là ngươi có thể điều tra sao?
Y Trung Đường một bước ngăn ở trước người Bắc Thần Phong.
- Được, được, ta không điều tra, ta lập tức tìm gia gia ta, chỉ cần Y Quý Chu đối với bằng hữu ta làm sự tình không tốt, Y gia ngươi về sau, ta gặp một người giết một người.
Bắc Thần Phong lưu lại một câu ngoan thoại, liền mang Tiểu Kim cùng Tiểu Minh chuẩn bị rời đi.
- Chờ chút.
Nghe được Bắc Thần Phong nói, toàn thân Y Trung Đường run lên, hắn thật đúng là tin tưởng Bắc Thần Phong dám làm ra việc này. Dù sao, gia gia hắn thế nhưng là vị lão gia kia, đến Đế Chủ đều phải kính sợ ba phần.
Đương nhiên, nếu như Y Quý Chu không có đắc tội Bắc Thần Phong hắn cũng sẽ không chột dạ, nhưng hắn căn bản cũng không thể mặc nhi tử, Y Quý Chu kiêu hoành bạt hỗ quen rồi, sự tình gì đều làm ra được.
- Ngươi có thể vào phủ điều tra, bất quá, nếu như ngươi không tra được cái gì, ngươi phải xin lỗi trước mặt mọi người, là Bắc Thần Phong ngươi hung hăng càn quấy, như thế nào?
Y Trung Đường lại nói.
- Một lời đã định!
Bắc Thần Phong trầm giọng nói, nói lời xin lỗi thì như thế nào, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là an nguy Đoạn Tinh Nguyệt.
Nếu như không phải đến vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không nói ra thân phận Bắc Lão.
Bắc Thần Phong cho Tiểu Kim cùng Tiểu Minh một cái ánh mắt, liền hướng lấy Y gia phủ đệ bay đi. Hắn tin tưởng, nếu như Đoạn Tinh Nguyệt tới Y gia, tuyệt đối đào thoát không khỏi cái mũi Tiểu Kim cùng Tiểu Minh.
- Rốt cục cũng trở về.
Đúng lúc này, một vệt sáng xẹt qua chân trời, lách mình rơi vào một đỉnh núi, ngắm nhìn Ly Hỏa Đế Đô nơi xa, rộng lớn in vào tầm mắt Tiêu Phàm.
Mấy canh giờ toàn lực đi đường, Tiêu Phàm rốt cục cũng đến bên ngoài Ly Hỏa Đế Đô, Ly Hỏa Đế Đô đã thấy ở xa xa.
Tiêu Phàm chuẩn bị lần nữa đạp không bay lên, đột nhiên, màng nhĩ Tiêu Phàm rung động một cái, trong nháy mắt bị mấy đạo thanh âm hấp dẫn, liền ngừng lại thân hình.
- Nhị thiếu gia, nơi này dễ làm, liền chọn nơi này đi, cam đoan không ai tìm được.
Một người mở miệng nói.
- Không ai phát hiện?
Một đạo thanh âm cực kỳ băng lãnh vang lên.
- Nhị thiếu gia yên tâm, sự tình khác đều xử lý tốt, không ai biết chúng ta rời khỏi Ly Hỏa Đế Đô, coi như Bắc Thần Phong biết cũng không làm gì được chúng ta.
Người kia tiếp tục nói.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, nữ nhân ta coi trọng cho tới bây giờ không có thoát khỏi, kế tiếp chính là Tần Mộng Điệp. Yên tâm, bản thiếu gia ăn thịt, qua một lúc để các ngươi đi theo ăn canh, cam đoan để các ngươi dư vị vô tận.
Một đạo thanh âm cực kỳ dâm tà vang lên.
- Bắc Thần Phong? Tần Mộng Điệp?
Đỉnh núi Tiêu Phàm con ngươi hơi hơi lạnh lẽo, Hồn Lực lập tức hướng về nguồn thanh âm kia gào thét mà đến.