Trên người Y Phi Mạch phóng khí thế cường đại khiến không gian đều hung ác run rẩy một cái, một cỗ Ý Chí lăng lệ xông thẳng não hải Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy đầu khẽ run lên.
- Ý Chí trùng kích sao? Vừa rồi đều vô dụng, bây giờ còn đến?
Tiêu Phàm mặt coi thường, đứng ở trên không không nhúc nhích.
- Đi!
Y Phi Mạch điên cuồng gào thét một tiếng, quanh thân hắn còn quấn từng đạo Huyết Sắc Kiếm Khí, kiếm khí tựa như thiêu đốt huyết sắc hỏa diễm, có từng đầu Hỏa Phượng bay múa ở trong đó.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Huyết Sắc Kiếm Khí đầy trời mãnh liệt đánh xuống, toàn bộ hướng đến Tiêu Phàm.
Nương theo tiếng vang xèo xèo truyền ra, ánh kiếm màu đỏ đem vị trí không gian Tiêu Phàm bao phủ. Khóe miệng Y Phi Mạch hiện ra một tia cười lạnh, hắn thấy Tiêu Phàm bị Hỏa Diễm Kiếm Khí Hải bao phủ, cho dù không chết cũng tàn phế.
- Phốc!
Một tiếng vang giòn, nụ cười trên mặt Y Phi Mạch cứng đờ, chỉ thấy một đạo bạch quang tại hư không xuất hiện, Hỏa Diễm Kiếm Khí Hải một phân thành hai, rõ ràng là vật vô hình, lại bị chém mở ra.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người hít một hơi lạnh, lúc này mới có một chút người lấy lại tinh thần, biết bạch quang kia là một đạo kiếm khí.
Kiếm khí này cũng quá đáng sợ, hai Hỏa Diễm Kiếm Khí Hải đều bị chém ra.
Y Phi Mạch càng khó mà bình tĩnh, một kích này có thể chém giết Hoàng Phủ Chiến Hoàng, Tiêu Phàm vậy mà hoàn hảo không chút tổn hại phá giải.
- Nói ngươi cả cứt chó đều không bằng, ngươi còn không tin?
Tiêu Phàm cười lạnh:
- Còn có thủ đoạn gì mau chóng lấy ra, bằng không ngươi ngay cả cơ hội ra chiêu đều không có.
- Ta ngay cả cơ hội ra chiêu đều không có?
Y Phi Mạch nhe răng cười, Tiêu Phàm ngươi đúng là khẩu khí thật lớn, vậy liền để ngươi chết càng thê thảm hơn một chút.
Vừa dứt lời, đỉnh đầu Y Phi Mạch đột nhiên xuất hiện một mảnh biển lửa to lớn, tự tin xem xét, lại có một đầu hỏa hồng Hỏa Điểu ở trong đó bay múa, bay lượn.
Một cỗ khí tức nóng bỏng hướng về bốn phương tám hướng tràn ngập ra, thân hình Y Phi Mạch lóe lên, cùng Hỏa Điểu hòa làm một thể, cả người khí thế tăng vọt.
- Bát Phẩm Chiến Hồn: Phượng Vĩ Hỏa Điểu?
Tiêu Phàm cau mày một cái, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, Nhiệm Vụ Ngũ Tinh lần trước trong Sát Vương Thí Luyện, mục tiêu không phải là Phượng Vĩ Hỏa Điểu sao?
Tiêu Phàm hoàn toàn không nghĩ tới, Chiến Hồn Y Phi Mạch vậy mà cũng là Phượng Vĩ Hỏa Điểu.
Liền Phượng Vĩ Hỏa Điểu Chiến Đế cảnh hắn đều không để trong mắt, huống chi chỉ là Chiến Hồn?
- Tiêu Phàm, nếm thử tư vị bị hỏa diễm thiêu đốt đi, ha ha, ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Y Phi Mạch ngửa mặt lên trời cười to, cười cực kỳ càn rỡ.
Cho tới nay, hắn đều rất ít thi triển lực lượng Chiến Hồn, dù là lần trước bên trong Cổ Địa Bí Cảnh hắn cũng không phát ra toàn bộ thực lực.
Hiện tại, hắn vẫn phải trước mặt nhiều người như vậy thi triển lực lượng Chiến Hồn.
- Y Phi Mạch, đáng tiếc chúng ta vốn không phải là bằng hữu, cũng sẽ không trở thành địch nhân.
Tiêu Phàm lắc đầu, đối với Phượng Vĩ Hỏa Điểu, Tiêu Phàm hoàn toàn nhìn như không thấy.
- Làm bạn? Ngươi bây giờ nghĩ cùng ta làm bạn? Ngươi có phải cảm thấy chậm rồi hay không!
Y Phi Mạch cười giận dữ nói. Giờ phút này hắn tràn ngập một loại dã tính, giống như một đầu Hung Thú nhốt trong lồng đột nhiên phóng xuất, hắn muốn thỏa thích phát tiết cỗ lệ khí này.
Thân làm Thiên Bảng đệ tứ, những năm gần đây hắn một mực bị Ninh Xuyên, Sở Khinh Cuồng cùng Nam Cung Thiên Dật đè lên, mặc dù Ninh Xuyên siêu việt nhưng vẫn như cũ không phải đối thủ Sở Khinh Cuồng cùng Nam Cung Thiên Dật.
Nhất là lần trước trong Cổ Địa Bí Cảnh, hắn lại không thể thần phục Nam Cung Thiên Dật, việc này khiến hắn đối với chính mình cũng sinh ra một cỗ chán nản.
Về sau lại bị Tiêu Phàm xua đuổi, không có được Long Hồn Quả, Y Phi Mạch đã đến biên giới bạo tẩu, lúc ấy hắn liền thề, nhất định phải giết Tiêu Phàm và Nam Cung Thiên Dật.
Nam Cung Thiên Dật đã chết, hắn cũng chỉ có thể tìm Tiêu Phàm báo thù, vì vậy hắn tốn một chút đền bù đi theo Đại Long Đế Triều Phi Độ Chiến Thuyền rời Cổ Địa Bí Cảnh, đem cái chết Ninh Xuyên tiết lộ cho Ninh gia.
Hắn thấy, lấy thực lực Ninh gia muốn giết Tiêu Phàm khẳng định dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm trực tiếp diệt Ninh gia, về sau hắn liền liều mạng tu luyện, rốt cục có thành tựu bây giờ.
Tiêu Phàm nghe vậy, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ là nhàn nhạt lắc đầu.
Y Phi Mạch thấy thế, còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi, lập tức cười to nói:
- Ha ha, Tiêu Phàm, tư vị tuyệt vọng như thế nào?
- Không được tốt lắm!
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Không được tốt lắm?
Con ngươi Y Phi Mạch băng lãnh, một tiếng kêu to, cả người bỗng nhiên phóng lên tận trời, hỏa diễm kiếm vũ đầy trời từ trên cao chảy xuống, gắt gao tập trung vào Tiêu Phàm.
Đám người thấy thế, hít một hơi lạnh, nhao nhao hướng về nơi xa thối lui, sợ bị dư uy tác động.
Tiêu Phàm đứng ở đó, bất vi sở động, quỷ dị là, những hỏa diễm kiếm vũ kia khi ở gần hắn ba thước, tất cả đều đột nhiên rẽ ngoặt tránh Tiêu Phàm, ngàn vạn kiếm vũ không có một kiếm trảm trên người Tiêu Phàm.
- Không có khả năng!
Ánh mắt Y Phi Mạch lộ ra vẻ không tin, lập tức gầm thét một tiếng:
- Kiếm Vũ Mạn Thiên!
Kiếm vũ càng ngày càng nhiều, bao phủ hoàn toàn Tiêu Phàm, đám người đã thấy không rõ bóng dáng Tiêu Phàm bên trong kiếm hải, hai người Tần Mộng Điệp cùng Đoạn Tinh Nguyệt vô cùng khẩn trương.
Tiểu Kim cùng Tiểu Minh lại thập phần nhàn nhã đứng ở đó, tựa như buồn ngủ, nếu như nói còn có ai biết cách làm người của Tiêu Phàm, trừ Tiểu Kim ra không còn ai khác.
Tiêu Phàm nếu không sợ, vậy đã nói rõ hắn rất nắm chắc.
- Ngươi chơi chán rồi chưa?
Đúng lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, ngay sau đó, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ bên trong kiếm vũ đầy trời đi tới, áo bào đen phần phật, tóc dài bên trong hỏa diễm loạn vũ, phiêu dật mà thoải mái.
Kiếm vũ kia thậm chí ngay cả y phục hắn đều không đụng phải, lại nói giết hắn như thế nào đây?
Ngươi chơi chán rồi chưa?
Nghe nói như thế, trong lòng đám người bỗng nhiên run rẩy, thực lực Y Phi Mạch cũng không yếu hơn Tuyệt Thế Chiến Hoàng và Chiến Đế sơ kỳ, ngươi vậy mà nói hắn đang chơi?
Trần trụi miệt thị! Hoàn toàn khinh thường!
- Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy!
Y Phi Mạch cũng không thể nào hiểu được, Tiêu Phàm vẫn chỉ là Chiến Hoàng cảnh, khí tức trên người hắn tuyệt đối không phải Chiến Đế, nhưng hắn vì sao lại mạnh như vậy.
Tiêu Phàm không nói, chậm rãi rút kiếm xuất thủ, theo một đạo bạch sắc lưu quang lóe qua, thân thể hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
- Dừng tay!
Cũng đúng lúc này, một đạo tiếng hét phẫn nộ vang lên, giống như một đạo tiếng sấm, xông thẳng não hải Tiêu Phàm mà đến, thân ảnh Tiêu Phàm từ hư không hiển lộ ra.
Vừa mới một sát na kia, hắn chỉ cảm thấy não hải run lên bần bật, chỉ có Chiến Đế cảnh mới có Ý Chí uy áp đánh thẳng vào đầu óc hắn, hơn nữa, không chỉ là Chiến Đế sơ kỳ.
Dù Tiêu Phàm Ý Chí không yếu, cũng nhận ảnh hưởng rất lớn, Tu La Kiếm trong tay hắn còn chảy xuống máu tươi, màu đỏ tươi kiều diễm như vậy.
- A ~
ngay sau đó, hư không truyền đến tiếng Y Phi Mạch kêu thảm thiết, một cánh tay hắn từ vị trí bả vai bị chặt đứt, máu tươi cuồng phun.
Nếu như không phải âm thầm có người quát như sấm, Tiêu Phàm một kiếm kia, khả năng liền không chỉ là trảm một cánh tay hắn, mà là trực tiếp đem hắn phân thây.
Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lùng liếc nhìn tứ phương, lại không nhìn thấy bất luận thân ảnh nào, thân thể hắn chậm rãi rơi vào phía trên Y gia phủ đệ, con ngươi càng ngày càng băng lãnh.
Sau một khắc, ánh mắt Tiêu Phàm lần nữa rơi vào trên người Y Phi Mạch, Sát Ý càng đậm.
- Tiểu bối, người lưu lại một đường, Y Phi Mạch đã bại, ngươi còn muốn như thế nào?
Hư không một đạo thanh âm thăm thẳm vang lên, cách Tiêu Phàm trăm trượng có hơn, đột nhiên xuất hiện ra một đạo thân ảnh, ai cũng không biết hắn là lúc nào xuất hiện.