Mạc Thiên Nhai nghĩ thầm, trong lòng thập phần khó chịu, bản thân chùi đít cho Tiêu Phàm cũng thôi, vậy mà còn phải chùi đít cho một người xa lạ.
Nhìn thấy bộ dáng Mạc Thiên Nhai, Lôi Vân còn tưởng rằng Mạc Thiên Nhai đang xoắn xuýt phải chăng nên giao ra Mộ Dung Tuyết, hắn chỗ nào biết rõ, Mộ Dung Tuyết sớm đã mấy tháng trước liền rời đi.
- Lão đầu, thức thời một chút liền lập tức giao ra, bằng không bọn hắn đều phải chết.
Lôi Vân cười giận dữ nói, con ngươi băng lãnh quét qua Tiêu phủ.
Bên trong có Tiêu phủ vô số đệ tử Tiêu gia, tất cả đều bị triệu hồi về, trong lòng nghi ngờ không hiểu.
Lúc bọn hắn cảm nhận được Lôi Vân phát ra Hồn Lực ba động, tất cả mọi người như rớt vào hầm băng, mặt xám như tro.
Bọn hắn trong lòng càng thêm kinh ngạc, gia chủ không nên phân tán đệ tử Tiêu gia à, còn đem tất cả mọi người triệu hoán trở về để làm gì, tại Tiêu gia chờ chết sao?
- Gia chủ, mau chạy đi, nhất định vì Tiêu gia lưu lại mầm sống.
- Đúng vậy, gia chủ, chúng ta chết không quan trọng, nhưng Tiêu gia không thể bị diệt, hiện tại có Đại Trưởng Lão, nhanh âm thầm trục xuất một nhóm đệ tử rời khỏi Tiêu Thành.
- Gia chủ, Tiêu gia không thể bị diệt!
Tu sĩ Tiêu gia ngươi một lời ta một câu, không ít người lộ ra vẻ sợ hãi, tràng diện loạn thành một bầy.
- Tất cả câm miệng cho ta.
Gầm lên một tiếng vang vọng Tiêu gia, sắc mặt Tiêu Hàn băng lãnh nhìn tất cả mọi người.
Hơn nửa năm thời gian, hắn đã đột phá đến Chiến Tông cảnh trung kỳ, trừ Mạc Thiên Nhai và Tiêu Phàm ra, phải kể tới hắn mạnh nhất ở đây, lấy địa vị và uy nghiêm của hắn tại Tiêu gia, dĩ nhiên là nói một không hai.
Tất cả mọi người trong nháy mắt yên tĩnh, không hiểu nhìn Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn cùng một đám Trưởng Lão Tiêu gia gật đầu, sau đó nhìn về phía tất cả mọi người Tiêu gia nói:
- Tất cả mọi người nghe kỹ, Tiêu gia mặc dù nguy cơ sớm tối, nhưng người của Tiêu gia ta sẽ không trốn, cũng không có thứ hèn nhát bỏ trốn, Tiêu Thành vĩnh viễn là căn cứ của Tiêu gia!
Nói đến đây, con ngươi Tiêu Hàn càng ngày càng kiên định:
- Thái Thượng Trưởng Lão đã sớm dự kiến đến hôm nay, trong sân có thể để cho ta tránh thoát một kiếp, hiện tại, mọi người nghe theo mệnh lệnh Trưởng Lão, xếp thành một đội, nhanh chóng tiến vào trong sân.
Vừa dứt lời, Tiêu Hàn liền đẩy cửa phòng ra, đi vào tiểu bí cảnh Tiêu Phàm bố trí trước đó.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết vì sao, đúng lúc này, một cỗ Hồn Lực to lớn ba động từ trong phòng truyền đến.
- Tiến đến!
Ngay sau đó, thanh âm Tiêu Hàn vang lên lần nữa.
Đám người mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn như cũ không có phản kháng mệnh lệnh Tiêu Hàn, lưu ở chỗ này chỉ có thể chờ đợi chết, đi vào bên trong phòng, có lẽ thật đúng là có thể sống sót.
Mạc Thiên Nhai cũng nhìn một chút động tĩnh Tiêu phủ phía dưới, hắn tự nhiên rõ ràng người Tiêu gia đang làm cái gì, nhất định là bị đưa vào bên trong Tiểu Không Gian Bí Cảnh.
Hắn hiện tại muốn làm chính là kéo dài thời gian, để tất cả người Tiêu gia đều yên ổn rút lui.
- Ta không biết ngươi nói cái gì.
Mạc Thiên Nhai mở miệng nói, ánh mắt nhìn chăm chú Lôi Vân, sợ hắn xuất thủ đối với người Tiêu gia.
- Lão bất tử, ngươi thật muốn giả vờ cùng ta?
Lôi Vân thiếu chút nữa thì bộc phát, trong mắt hàn khí bắn ra bốn phía, nói:
- Không biết ta nói cái gì, chẳng lẽ ngươi ngay cả tiếng người đều nghe không hiểu sao?
- Tiêu Thành chỉ là một tòa thành nhỏ biên hoang, rất ít ngoại nhân đến, ta tất yếu lừa ngươi sao? Không chiến một lần, ngươi sẽ không rời đi, ra tay đi.
Mạc Thiên Nhai thản nhiên nói, tâm hắn sớm đã đến cấp độ vinh nhục không sợ hãi.
- Ngươi muốn bọn hắn chết, vậy cũng đừng trách bản tôn hạ thủ vô tình!
Lôi Vân cười gằn nói, sau một khắc, một mảnh Lôi Điện quang mang từ quanh người hắn bạo phát ra, Hồn Lực bành trướng quay cuồng.
Phốc phốc phốc...
Từng đạo Lôi Điện xuyên thủng hư không, hóa thành từng đầu điện xà tại hư không xuyên loạn, rất nhanh liền hình thành một mảnh Lôi Hải, một cỗ khí tức hủy diệt lớn xông thẳng đến Tiêu phủ.
- Lôi Chi Ý Chí? Ngươi là người Lôi gia?
Mạc Thiên Nhai cau mày một cái, mới vừa nghe được Lôi đại nhân, hắn còn không có lấy lại tinh thần, hiện tại rốt cục phản ứng kịp.
- Ngươi cũng biết Lôi gia? Hiện tại rốt cục sợ hãi rồi? Đáng tiếc, đã trễ!
Lôi Vân nhe răng cười, hắn trương dương vô cùng, coi thường tất cả, tựa như trừ Vô Song Thánh Thành, Nam Vực đã không có thứ gì có thể vào mắt hắn.
Để lại một câu nói, thân hình Lôi Vân khẽ động, một quyền hướng về Mạc Thiên Nhai đập tới, một Hồn Lực quyền cương lớn nhỏ mấy chục trượng từ trên cao hạ xuống, khí thế hung mãnh vô cùng.
Lôi Điện Ý Chí ẩn chứa khí tức hủy diệt, thần sắc Mạc Thiên Nhai cứng lại, hắn mặc dù có thể tuỳ tiện tránh thoát một kích này, nhưng hắn không dám trốn tránh.
Chỉ cần hắn trốn tránh, Hồn Lực quyền cương to lớn chắc chắn đánh nát Tiêu phủ, rất hiển nhiên, Lôi Vân cũng nhìn ra điểm này.
- Lôi gia sao? Có vẻ như tại Vô Song Thánh Thành cũng không tính là gì.
Mạc Thiên Nhai lạnh lùng cười một tiếng, băng lãnh thốt ra một câu.
Đưa tay xuất ra một kiếm, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng hư không đột nhiên xuất hiện vô cùng vô tận kiếm khí màu trắng, giữa thiên địa tàn phá bừa bãi, vô cùng lăng lệ, dường như có thể ma diệt hết thảy.
Ầm ầm ầm...
Từng tiếng âm thanh bạo phá vang lên, Lôi Điện đầy trời chạm tới kiếm khí màu trắng liền tất cả đều bị chôn vùi, tản ra từng sợi Hồn Lực.
Ngay lúc đó, nắm đấm Lôi Điện to lớn rung động một cái, bị vô số kiếm khí giảo sát, nhưng uy thế kiếm khí vẫn như cũ không giảm mảy may, xông thẳng đến Lôi Vân.
- Ngươi đây là Kiếm Đạo Ý Chí gì!
Lôi Vân lộ ra vẻ kinh hãi, một kích kia ẩn chứa Lôi Điện Ý Chí đã đạt tới Tam Trọng đỉnh, lại bị một lão đầu Chiến Đế cảnh trung kỳ một kiếm phá vỡ?
Mạc Thiên Nhai không nói, trường kiếm màu trắng trong tay một kiếm chém ra, nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trường kiếm màu trắng căn bản không phải dùng tinh thiết chế tạo, mà là một xương sườn màu trắng, chỉ là nhìn qua như một thanh trường kiếm mà thôi.
Oanh!
Một đạo dải lụa màu trắng lóe lên rồi biến mất, chói mắt, sáng chói, dường như muốn đem Thiên Địa phân liệt.
Lôi Vân vừa mới chuẩn bị nhanh chóng thối lui, kiếm thứ hai đã chạy tới, phong tỏa đường lui của Lôi Vân, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại.
- Lôi Trảm!
Lôi Vân nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một chuôi trường kiếm màu trắng đan xen Lôi Điện, cuồng bạo dị thường.
Trường kiếm vung vẩy mang theo một đầu Lôi Điện dài, vung vào hướng kiếm khí màu trắng, hư không phát ra thanh âm xì xì, bạch sắc Lôi Điện cùng kiếm khí kia đâm vào cùng một chỗ, chôn vùi lẫn nhau.
Nhưng kiếm của Mạc Thiên Nhai lại chém vào thân thể hắn, một đạo vết kiếm xuất hiện ở trên cánh tay nhìn thấy mà giật mìnhhắn.
- Lão bất tử, không chỉ ngươi phải chết, người tòa thành này đều phải chết!
Lôi Vân triệt để phẫn nộ, đột nhiên nâng con ngươi băng lãnh lên, nhìn phía xa phẫn nộ quát:
- Các ngươi nhìn lâu như vậy, nhìn đủ chưa?
Mạc Thiên Nhai nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, chẳng lẽ mấy người âm thầm nhìn cũng là người Lôi gia?
Nghĩ vậy, Mạc Thiên Nhai không dám chần chờ, hắn bỗng nhiên đạp không mà lên, vô cùng vô tận kiếm khí trên người hắn nở rộ mà ra, thoáng cái liền đi tới bên người Lôi Vân.
- Thực Hồn!
Quát nhẹ một tiếng, Bạch Cốt Kiếm trong tay Mạc Thiên Nhai xẹt qua một đường vòng cung lộng lẫy, một dải lụa màu trắng gào thét chém ra, căn bản không cho Lôi Vân cơ hội né tránh, một kiếm xuyên thủng lồng ngực Lôi Vân.