Vô Thượng Sát Thần

Chương 740: Cũng Không Phải Chưa Làm Thịt Qua



Hồn Lực Chi Kiếm lăng lệ dị thường, hơn nữa ẩn chứa một tia uy lực Tu La Ý Chí, trong nháy mắt xé nát công kích linh hồn nam tử khôi ngô.

Nam tử khôi ngô run lên bần bật, một tia máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra, công kích linh hồn bị phá, tự thân cũng đụng phải phản phệ, khiến hắn bị thương nhẹ.

- Ngươi đáng chết!

Để lại một câu nói, nam tử khôi ngô phẫn nộ hướng về Tiêu Phàm đánh tới, một chuôi hắc sắc trường kiếm trong tay lóe ra quang mang dị dạng, tựa như có thể chém hư không.

- Trảm Không Kiếm?

Con ngươi Tiêu Phàm hơi co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh dị.

Lần trước hắn để Chiến Hồn Ảnh Phong biến dị thành Bát Phẩm, không phải là biến dị thành Trảm Không Kiếm sao?

Trong tay nam tử khôi ngô lại có Trảm Không Kiếm chân chính?

Phải biết, thân làm Bát Phẩm Hồn Binh, Đế Triều đều có rất ít người nắm giữ, tựa như Nam Cung Thiên Dật lần trước xuất ra Long Đế Kiếm đều là trấn tộc chi bảo của đại gia tộc.

Người này có thể tùy ý lấy ra cũng đủ đại biểu thân phận hắn không tầm thường, lại tăng thêm thực lực bọn hắn, Tiêu Phàm thập phần hoài nghi, bốn người này còn có nam hài kia đều đến từ Thánh Thành.

Cũng chỉ có Vô Song Thánh Thành mới có thể có dạng nội tình cùng tài nguyên này.

- Ngược lại có mấy phần kiến thức, đáng tiếc, dù biết được thì nhất định vẫn phải chết!

Nam tử khôi ngô mặt coi thường, đường đường Chiến Đế cảnh chẳng lẽ còn không phải đối thủ một Chiến Hoàng cảnh sao?

- Đoạn Không Trảm!

Theo một tiếng quát nhẹ vang lên, nam tử khôi ngô đưa tay chém ra một kiếm, hư không nổi lên một đạo gợn sóng, xé rách hư không, hình thành một mảnh hắc sắc.

Khu vực màu đen cho Tiêu Phàm một loại cảm giác cực kỳ bất an, nếu như lâm vào trong đó, tuyệt đối cửu tử nhất sinh.

- Chẳng lẽ Trảm Không Kiếm thực có thể chặt đứt hư không?

Trong lòng Tiêu Phàm run lên, chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ cấp tốc lui lại, không có chính diện giao phong. Thời khắc lui ra phía sau, Tu La Kiếm tại hư không xẹt qua một vòng cung, một mảnh huyết sắc tà dương xuất hiện.

Khiến Tiêu Phàm hít một hơi lạnh là, kiếm khí huyết sắc tà dương chạm đến khu vực màu đen vậy mà tựa như bước vào Không Gian Chi Môn, trong nháy mắt biến mất ở trong đó.

Thực sự là một mảnh hư không khác?

Tiêu Phàm cảm giác da đầu có chút tê dại, Bát Phẩm Hồn Binh thi triển Bát Phẩm Chiến Kỹ đúng là vô cùng đáng sợ, hắn hiện tại có thể cầm được xuất thủ cũng chỉ có Tu La Tam Kiếm.

Tu La Tam Kiếm tuy mạnh nhưng muốn chém giết nam tử khôi ngô, đoán chừng vẫn có độ khó nhất định.

- Lại đến.

Nam tử khôi ngô nhìn thấy Tiêu Phàm trốn qua một kiếm, lập tức lộ ra một tia đăm chiêu.

- Sở Không, con mẹ nó ngươi dừng tay cho ta!

Đúng lúc này, một đạo thanh âm non nớt vang lên, chẳng biết lúc nào, tiểu nam hài đột nhiên xuất hiện ở không trung, căm tức nhìn nam tử khôi ngô đối diện.

Nghe được thanh âm này, nam tử khôi ngô đột nhiên ngừng thân hình, lộ ra một tia nghiền ngẫm, nói:

- Sở Phiền thiếu gia, ngươi thật là khiến tại hạ khổ sở, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn cùng ta trở về đi?

- Cẩu nô tài, thả bọn hắn, ta đi với ngươi!

Sở Phiền một bộ vênh mặt hất hàm sai khiến.

Mặc dù chỉ có sáu bảy tuổi, nhưng trên người hắn phát ra Sát Ý lại không phải giả.

- Sở? Chẳng lẽ là người Thánh Thành Sở gia?

Tiêu Phàm hít sâu một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ liền nhanh như vậy cùng người Sở gia đánh nhau?

Ngay cả Sở Khinh Cuồng ở boong thuyền cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nếu như là người Sở gia, vậy liền có chút phiền phức.

- Ta nếu không thả thì sao?

Nghe được ba chữ cẩu nô tài, nam tử khôi ngô Sở Không thần sắc trong nháy mắt biến vô cùng băng lãnh.

- Không thả, ta liền chết trước mặt các ngươi!

Sở Phiền đột nhiên trong tay xuất hiện một cây chủy thủ, tay nhỏ gác chủy thủ trên cổ.

Một màn này khiến đám người Chiến Hồn Học Viện một trận cổ quái, bọn hắn vốn chính là tới bắt ngươi, chẳng lẽ còn sợ ngươi chết sao?

- Ngươi!

Khiến đám người mắt trợn tròn là, Sở Không nhìn thấy một màn này vậy mà lộ ra vẻ kiêng dè, vội vàng lấy lòng nói:

- Sở Phiền thiếu gia ngoan, mệạnh ngài rất quý giá, ngàn vạn không thể xảy ra một chút ngoài ý muốn, ngoan, buông đao trong tay xuống.

Đám người rơi mặt, ai cũng không thể đoán được kết quả như thế này.

- Còn không ngừng tay?!

Tiểu nam hài Sở Phiền khanh khách một tiếng nói.

Sở Không nhàu nhíu mày, vừa chuẩn bị mở miệng, nhưng lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh vang lên.

- Không cần!

Chỉ thấy Tiêu Phàm tay cầm Tu La Kiếm, chậm rãi hướng Sở Không, sát khí nặng nề nói:

- Giết Hoa Hoàng tiền bối, liền dùng cái chết đi đền mạng!

- Chết? Tiểu tử, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu như không phải Sở Phiền thiếu gia thay ngươi cầu tình, ngươi hẳn phải chết là không nghi ngờ.

Sở Không căm tức nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Ánh mắt Sở Phiền lộ ra vẻ lo lắng, nhiều người như vậy, Tiêu Phàm chủ động thay hắn giấu diếm hành tung, hắn đối với Tiêu Phàm hơi có chút hảo cảm, không muốn nhìn Tiêu Phàm chết.

Dù sao Sở Không là Chiến Đế hậu kỳ, tuy chỉ là vừa mới đột phá Chiến Đế hậu kỳ, nhưng chính diện giao thủ, một Chiến Hoàng cảnh có thể địch lại như thế nào đây?

Oanh!

Cũng đúng lúc này, một ngọn núi nơi xa sụp đổ, một đạo kim sắc thiểm điện giận bổ xuống, cự thạch bay tứ tung, bụi bặm tràn ngập, ánh mắt tất cả mọi người trong nháy mắt bị hấp dẫn.

Sau một khắc, chỉ thấy một thanh niên khôi ngô mặc kim bào, một tay dẫn theo một bãi thịt nát đạp không đi tới, rất nhanh liền xuất hiện ở phía trên boong thuyền trừ Bàn Tử còn có thể là ai đâu?

Bàn Tử như vứt rác rưởi, đem bãi kia thịt nát ném ở boong thuyền.

- Cái này?

Đám người kinh ngạc nhìn bãi kia thịt nát, cảm giác da đầu có chút tê dại, trong lòng cũng rung động không thôi.

Đây không phải Chiến Đế cảnh cường giả sao? Lại bị Bàn Tử làm thịt, còn bị đập thành một bãi thịt nát?

- Hỗn trướng!

Sở Không giận tím mặt, một kiếm Trảm Không Kiếm hướng về Bàn Tử đánh tới.

- Ta nói, đối thủ của ngươi là ta!

Tiêu Phàm không chút do dự ngăn khuất trước người, Tu La Kiếm Đệ Nhất Kiếm Huyết Sát huy sái chém ra, huyết sắc quang mang đáng sợ nhuộm đỏ chân trời.

- Tốt, tốt, tốt.

Sở Không rời khỏi bên ngoài Phi Độ Chiến Thuyền, trong tay Trảm Không Kiếm chỉ Tiêu Phàm cùng Bàn Tử, lạnh giọng nói: - Hôm nay, ai thay các ngươi cầu tình đều không được!

- Cầu tình? Chiến Đế cảnh, cũng không phải chưa làm thịt qua!

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, đối phương mặc dù là Chiến Đế cảnh hậu kỳ, nhưng thực lực hắn cũng không yếu.

Bàn Tử đều có thể chém giết Chiến Đế cảnh trung kỳ, hắn thức tỉnh Tu La Huyết Mạch chẳng lẽ yếu hơn so với Bàn Tử sao?

Huống chi, Tiêu Phàm không chỉ có riêng lực lượng bản thân, còn có Phệ Hồn Huyết Tàm, căn bản không sợ Chiến Đế cảnh hậu kỳ.

Chiến Đế cảnh, cũng không phải chưa làm thịt qua!

Lời nói bá đạo mà tùy tiện quanh quẩn ở trên không, thật lâu không dứt.

Đám người Chiến Hồn Học Viện kinh dị nhìn Tiêu Phàm, chẳng lẽ Tiêu Phàm cũng từng giết cường giả Chiến Đế?

- Bản tôn muốn đem ngươi làm thịt, từng khối từng khối cắt xuống cho chó ăn, ta cũng phải nhìn xem, đến thời điểm ấy ngươi còn có thể tùy tiện như thế nào.

Sở Không phẫn nộ tới cực điểm, nhấc Trảm Không Kiếm liền hướng về Tiêu Phàm đánh tới.

Trong đôi mắt Tiêu Phàm hiện ra sát phạt quang mang, từng đạo sương mù màu máu quanh người hắn lượn lờ xuất hiện, hắn không lùi mà tiến tới, cầm Tu La Kiếm trong tay hướng thẳng đến Sở Không, một kiếm ẩn chứa Tu La Ý Chí xẹt qua hư không, nhanh đến cực hạn.

Chiến Đế hậu kỳ thì như thế nào? Chỉ cần ngươi là người, lão tử đều giết không tha!

Oanh!

Kiếm khí đầy trời nổ bắn ra, bao phủ hư không, trong nháy mắt liền nhìn không thấy thân ảnh Tiêu Phàm cùng Sở Không, hai người kịch liệt đâm vào cùng một chỗ, mấy tức sau, hai người liền chiến đến cuối chân trời.