Vô Thượng Sát Thần

Chương 872: Ngươi Mua Được Không?



- Mặc kệ có nhiều Hồn Thạch như vậy hay không, ta không muốn để cho Thần Binh Các hắn chiếm được.

Tô Mạch Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn căn bản không để ý khuyến cáo Tô Mạch Huyên, vừa nghe đến giọng nói của Độc Cô Trường Phong thì hắn đã vô cùng khó chịu, vô luận như thế nào đều phải làm khó Độc Cô Trường Phong.

- Yên tâm, nếu ngươi thiếu Hồn Thạch, ta sẽ cho ngươi mượn.

Lúc Tô Mạch Huyên còn chuẩn bị khuyên can, thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên.

- Tiêu Phàm, hiện tại ta nhìn ngươi rất thuận mắt.

Tô Mạch Hàn đột nhiên cười ha ha, không khỏi khen Tiêu Phàm một câu.

Nhưng mà một câu kế tiếp của Tiêu Phàm lại làm cho Tô Mạch Hàn tiếu dung ngưng tụ, hào khí trong lòng giảm đi rất nhiều.

- Tối đa cũng chỉ có thể cho ngươi mượn 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, ta chỉ còn bấy nhiêu thôi.

Tiêu Phàm nhún nhún vai nói, một bộ dáng ta rất nghèo.

- Hừ, ta tự mình tới, cho dù đập nồi bán sắt ta cũng phải chơi chết Độc Cô Trường Phong.

Tô Mạch Hàn hừ lạnh một tiếng, tự bản thân động viên một chút.

- Yên tâm, ta chỉ nói đùa thôi, nếu như ngươi thành công đấu giá, đáp ứng cho ta mượn mấy ngày thì ta sẽ giúp ngươi mua xuống.

Tiêu Phàm còn nói thêm.

Hồn Thạch trên người hắn mặc dù không nhiều, cộng thêm vừa mới có được 30 vạn cũng chỉ có hơn 50 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mà thôi, nhưng đừng quên trên người hắn còn có Bát Phẩm Đan Dược, còn có Bát Phẩm Chiến Kỹ và công pháp.

Những đồ vật này nếu như đem ra ngoài, đoán chừng sẽ để cho rất nhiều người liều mạng cướp đoạt, nhất là Bát Phẩm Chiến Kỹ và Công Pháp, chắc chắn có thể bán với giá trên trời.

- Được, ta đáp ứng ngươi!

Tô Mạch Hàn cười ha ha một tiếng.

Lúc này, giá của Khôi Lỗi Thú đã đạt tới 9000 vạn, rất hiển nhiên đối phương cũng nghe ra thanh âm Tô Mạch Hàn, cho nên căn bản không cho Tô Mạch Hàn cơ hội cướp đoạt Khôi Lỗi Thú.

Tô Mạch Huyên cau mày một cái, dư quang nhìn Tiêu Phàm vài lần, trong lòng chậm chạp nói:

- Tiêu Phàm chẳng lẽ cùng Độc Cô gia tộc có thù, hắn vừa mới nhắc đến Độc Cô Trường Dật, chẳng lẽ hắn biết Độc Cô Trường Dật bị ai giết chết? Xem ra thân phận Tiêu Phàm thật đúng là không đơn giản, đám người phái đi chắc sắp trở về rồi, đến lúc đó có thể biết được hết thảy mọi. việc của Tiêu Phàm.

Không thể không nói, Tô Mạch Huyên rất thông minh, trí tuệ nàng không phải người bình thường có thể so sánh, từ bên trong nhất cử nhất động của Tiêu Phàm đã đoán được rất nhiều chuyện.

Tiêu Phàm đối với những việc này tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả, bất quá hắn cũng không quan tâm, các đại gia tộc Vô Song Thánh Thành điều tra nội tình của hắn là rất bình thường.

Nhưng, tin tức hắn tối đa cũng chỉ có thể qua tra đến Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nếu đến Đại Yến Vương Triều vậy không phải tốt như vậy tra.

- 1 ức.

Tô Mạch Hàn lại báo ra một cái giá, tựa như 1 ức Thượng Phẩm Hồn Thạch trong mắt hắn chỉ là một con số, giờ phút này hắn đã hoàn toàn bị cừu hận bao phủ.

Ngay cả hắn cũng không biết 1 ức Thượng Phẩm Hồn Thạch đại biểu cho cái gì, Tô Mạch Huyên một bên đang vừa vội vừa tức.

Nhưng khi nàng nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Tiêu Phàm, lại không biết nói gì, 1 ức Thượng Phẩm Hồn Thạch, cho dù mua một đầu Hồn Điêu Thú bát giai đỉnh phong cũng đã lỗ lớn rồi.

Trong căn phòng số 13, một thanh niên mặc áo bào trắng thần sắc băng lãnh đứng ở trước cửa sổ, quanh thân sát khí lấp lóe, mấy người bên cạnh run lẩy bẩy, kinh khủng nhìn thanh niên kia.

Thanh niên này chính là Độc Cô Trường Phong cùng Tô Mạch Hàn đấu giá, đầu hắn mang lông công quan, song mi như kiếm, hai mắt như đao, lộ ra một cỗ khí thế sắc bén.

Trên khuông mặt tuấn dật phủ đầy băng sương hung ác, có vẻ hơi dữ tợn, cùng khí chất hắn có chút không tương xứng.

- Tô Mạch Hàn, ngươi rất muốn chơi phải không?

Độc Cô Trường Phong một tay đặt bên trên quả câu màu đỏ, ngữ khí băng lãnh nói ra, thanh âm vang vọng toàn bộ Phòng Đấu Giá.

Tu sĩ Phòng Đấu Giá nghe vậy, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, đám người cũng không nghĩ đến Độc Cô Trường Phong vậy mà trực tiếp chỉ mặt gọi tên, đây là muốn khai chiến sao?

Nếu là đổi lại một người khác, bọn hắn sớm đã chửi ầm lên, dù sao nhiễu loạn trật tự đấu giá hội, làm chậm trễ thời gian của tất cả mọi người.

Nhưng rất nhiều người nghe thấy cái tên Tô Mạch Hàn này liền lập tức ngậm miệng không nói, người dám cùng Tô Mạch Hàn tranh phong, bọn hắn làm sao có thể đắc tội được.

- Trường Phong tiểu nhi, có gan ngươi tăng thêm đi, nhìn ta làm sao chơi chết ngươi.

Thanh âm Tô Mạch Hàn cười lạnh vang lên, trắng trợn khiêu khích Độc Cô Trường Phong.

- 1 ức 2000 vạn!

Lúc này, thanh âm Độc Cô Trường Phong lại vang lên, kỹ năng mắng chửi người của hắn hiển nhiên kém hơn Tô Mạch Hàn, đành phải dùng đấu giá đối lại.

- 1 ức 3000 vạn.

Tô Mạch Hàn không chút do dự thêm 1000 vạn, không phải ngươi muốn chơi à, dù sao Độc Cô gia tộc ngươi đối với Khôi Lỗi Thú là tình thế bắt buộc, vậy ta còn gì phải sợ đây.

- 1 ức 4000 vạn.

Có thể rõ ràng cảm giác được ngữ khí Độc Cô Trường Phong càng ngày càng băng lãnh, tựa như 1 ức 4000 vạn đã đến cực hạn của hắn.

Giờ phút này hắn hận không thể đem Tô Mạch Hàn ăn sống nuốt tươi, Khôi Lỗi Thú đối với Độc Cô gia tộc vô cùng trọng yếu, nhưng cũng có một giới hạn nhất định.

1 ức 4000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, đây là tương đương với 140 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, cho dù mua hai kiện Cửu Phẩm Hồn Binh cũng đã dư rồi.

Nhưng hắn rất rõ ràng, lấy tính tình của Tô Mạch Hàn khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

- 1 ức 5000 vạn.

Quả nhiên, thanh âm Tô Mạch Hàn tiếp tục vang lên, cơ hồ không có chút do dự gì, tựa như hắn không có điểm giới hạn nào.

Bên trong phòng số, Lăng Thi Thi kéo cánh tay trắng của Lăng Băng Điệp nói:

- Nhị Tỷ, hai người bọn hắn đều truy cầu ngươi, tại sao lại không có ai coi trọng ta thế?

- Tiểu quỷ nnhà người, chờ ngươi lớn lên nhất định sẽ gặp sự tình này thôi.

Lăng Băng Điệp gõ đầu Lăng Thi Thi một cái, trong con ngươi lóe qua quang mang khác thường.

Chờ đợi hồi lâu, Độc Cô Trường Phong một mực không có tăng giá, Tô Mạch Hàn đột nhiên cười ha hả:

- Trường Phong tiểu nhi, ngươi sợ rồi sao, tiếp tục tăng đi, nói không chừng tâm tình tiểu gia tốt, liền để cho ngươi thắng đấy.

- Tô Mạch Hàn, Nam Vực Đại Bỉ gặp.

Độc Cô Trường Phong hồi lâu mới nói ra một câu sát khí nặng nề, toàn bộ Phòng Đấu Giá đều có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm hắn phát ra.

- Yên tâm, Nam Vực Đại Bỉ ta khẳng định đánh bại ngươi, để ngươi quỳ ở trước mặt ta dập đầu nhận sai.

Tô Mạch Hàn làm ra một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.

Tiêu Phàm nhìn đến không còn gì để nói, đợi đến lúc Tô Mạch Hàn thu tay lại từ quả cầu huyết sắc, Tiêu Phàm đột nhiên nói:

- 1 ức 5000 vạn, ngươi mua được không?

- Hả?

Tô Mạch Hàn nghe vậy, tiếu dung trên mặt chậm rãi biến mất, một mặt mộng bức nhìn mấy người Tiêu Phàm nói:

- 1 ức 5000 vạn? Ta vừa mới ra giá 1 ức 5000 vạn?

Lần này đến phiên bọn Tiêu Phàm kinh ngạc, tiểu tử này không phải đến bản thân báo giá bao nhiêu cũng không biết đấy chứ.

Tô Mạch Hàn vừa rồi một mực hưng phấn đả kích hắn Độc Cô Trường Phong, làm sao biết mình báo giá bao nhiêu, hắn chỉ biết mình nhất định phải ra giá nhiều hơn Độc Cô Trường Phong mới có thể vững vàng áp chế hắn.

Ngươi mua được không? Thẳng đến khi Tiêu Phàm hỏi ra câu này, Tô Mạch Hàn mới hồi phục lại tinh thần.

- 1 ức 5000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, tương đương với 150 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, ngươi tự nghĩ biện pháp đi.

Tô Mạch Huyên hung hăng trừng Tô Mạch Hàn một cái.

Tô Mạch Hàn muốn khóc rồi, vội vàng nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Tiêu Phàm, ngươi không nên trêu chọc ta chứa, vừa nãy là ngươi cho ta tự tin, ta mới dám chơi hắn, chỉ cần ngươi giúp ta mua xuống, không chừng sự tình ngươi giẫm ta, ta đều sẽ bỏ qua hết, nếu không, ta lại để cho ngươi giẫm mấy cước nhé?

Tiêu Phàm hoàn toàn bị Tô Mạch Hàn đánh bại, cái tên gia hỏa này ở trước mặt người ngoài rất trang bức, ở trước mặt mình lại biến thành một tên vô lại.

- Trên người ngươi có bao nhiêu Hồn Thạch?