Trong lúc Tiêu Phàm nói, không khỏi âm thầm nhìn Úy Trì Cuồng Sinh một cái, lại phát hiện Úy Trì Cuồng Sinh vậy mà lộ ra một tia thất vọng. Tiêu Phàm không khỏi oán thầm, Úy Trì Triều Giải muốn ta dạy hắn quyền pháp, không phải là do lão gia hỏa này giật dây chứ?
Với sự hiểu biết của Tiêu Phàm về Úy Trì Cuồng Sinh, hắn thật đúng là có thể làm như vậy.
Đương nhiên, đối với Úy Trì Cuồng Sinh, Tiêu Phàm vẫn phát ra kính sợ cùng cảm kích từ nội tâm, ý chí người này hiếm ai có thể sánh được.
- Số 10, hiện tại đến lượt ngươi lựa chọn.
Thanh âm lão giả áo xám tiếp tục vang lên.
- Đến ta?
Tiêu Phàm tự chỉ vào mình hỏi, lúc này mới phục hồi tinh thần, số 10 không phải chính là Tiêu Phàm hắn sao?
Con ngươi Tiêu Phàm đảo qua chín bóng người đỉnh núi phía trước, trước tiên rơi vào trên người Diệp Lâm Trần, nói thật, Tiêu Phàm vẫn rất muốn giáo huấn Diệp Lâm Trần một cái.
Lúc trước nếu như không phải Diệp Lâm Trần cưỡng ép mang Tiểu Ma Nữ đi, đoán chừng cũng không có nhiều chuyện phát sinh như vậy.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải muốn đón Tiểu Ma Nữ về, Tiêu Phàm hắn khả năng cũng sẽ yên lặng vô danh, không thể nào leo lên sân khấu lớn như thế.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm tiếp tục nhìn về phía phía trước, Tô Mạch Hàn, Lôi Hạo, Quan Tiểu Thất, những người này hắn cũng lần lượt loại bỏ.
Về phần số 4 Sở Nhạn Nam, Tiêu Phàm lại trực tiếp lướt qua, trước đó Sở Nhạn Nam biểu hiện quá mức tự luyến, nghiễm nhiên chính là một thằng hề.
Tiêu Phàm không có tâm tình đi khiêu khích một thằng hề. Nếu như khiêu chiến Sở Nhạn Nam, há không phải chứng minh là Tiêu Phàm hắn còn không bằng một thằng hề?
Vậy thì, chỉ còn lại ba người cuối cùng, Tiêu Phàm hơi trầm ngâm:
- Diệp Thệ Thủy không muốn để cho chiếm ba vị trí đầu, cố ý để người Tam Cung Tam Các cũng tham dự. Nếu đã vậy, vậy trước tiên động thủ từ con gái hắn.
- Ta chọn số 3.
Con ngươi Tiêu Phàm rơi vào đỉnh núi thứ ba trên người Diệp Thiên Tuyết.
- Vậy mà lại chọn Diệp Băng Sơn? Tiêu Phàm này chả lẽ cho là nữ nhân dễ ức hiếp, cho nên mới chọn Diệp Thiên Tuyết? Toà Băng Sơn này không phải dễ vượt qua như vậy.
- Có trò hay xem rồi, từng ấy năm tới nay, có vẻ như còn chưa thấy Diệp Thiên Tuyết đại chiến với ai. Nếu Tiêu Phàm có thể chinh phục toà Băng Sơn này, vậy đáng được ca tụng.
- Rất khó, Tiêu Phàm dù lợi hại thế nào, đoán chừng cũng không phải đối thủ Diệp Băng Sơn. Hãy chờ xem, nghe nói Diệp Băng Sơn tra tấn người rất khủng bố.
- Ha ha, Tiêu Phàm thật là có gan, lần này rốt cục có thể thấy hắn bị mất mặt.
Đám người nghe thấy Tiêu Phàm muốn khiêu chiến Diệp Thiên Tuyết, lập tức lộ ra thần sắc cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ cần là người Vô Song Thánh Thành, không ai không biết tên Diệp Thiên Tuyết.
Lạnh! Đây là hình dung tốt nhất về Diệp Thiên Tuyết, nàng lạnh, đừng nói là nam nhân, dù là nữ nhân cũng chưa chắc dám tới gần nàng.
Đã từng có thanh niên đại gia tộc không tin, muốn đuổi theo Diệp Thiên Tuyết, về sau trực tiếp bị Diệp Thiên Tuyết phế, không chỉ phế tu vi, còn phế cả năng lực nam nhân.
Từ đó về sau, cái lạnh lùng của Diệp Thiên Tuyết liền truyền khắp Vô Song Thánh Thành, không nam nhân dám theo đuổi nàng, càng không cần nói là đi khiêu chiến nàng, cho dù có thực lực cũng phải có lá gan nữa.
- Chẳng lẽ ta chọn sai sao?
Trong lòng Tiêu Phàm buồn bực, tiếng tu sĩ bốn phía nghị luận hắn tất nhiên nghe vào trong tai. Hắn thừa nhận Diệp Thiên Tuyết rất lạnh, cũng rất mạnh, nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ.
Lắc mình mấy cái, Tiêu Phàm liền xuất hiện ở đỉnh núi thứ ba, đối lập với Diệp Thiên Tuyết phía xa xa.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên Tuyết đều không có bất kỳ động tĩnh nào, đứng ở đó dường như trường tồn ngàn năm, trên mặt cũng không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì, một cỗ khí tức rét lạnh trên người thỉnh thoảng tuôn ra.
- Thật đúng là Băng Sơn vạn năm.
Tiêu Phàm âm thầm oán thán, dù cách xa mấy chục trượng cũng cảm nhận được một loại lãnh ý đến từ trong thực chất.
Diệp Thiên Tuyết chậm rãi tiến lên, thần sắc đạm mạc nắm lấy một chuôi bảo kiếm thủy tinh Bạch Sắc trong suốt đạp không đi tới, trên bảo kiếm tràn ngập hàn ý, cùng khí chất nàng vô cùng tương xứng.
Trong mắt Diệp Thiên Tuyết không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tựa như đang nhìn một người chết.
- Khí tức này?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, cũng không phải hắn sợ, mà là khí tức phát ra trên người Diệp Thiên Tuyết, khiến hắn có loại cảm giác hết sức quen thuộc.
Loại Hàn Khí này, tựa như trong nháy mắt liền có thể đông kết thần hồn người ta.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tuyết, trong lòng kinh ngạc nói:
- Băng Tộc Huyết Mạch? Khí tức này chính là khí tức Băng Tộc Huyết Mạch, giống Long Vũ y hệt, chỉ là Diệp Thiên Tuyết cường đại hơn mà thôi.
Cũng khó trách Tiêu Phàm khiếp sợ như vậy, người nắm giữ Huyết Mạch Chi Lực cực kỳ thưa thớt, nhưng mà những ngày qua, hắn lại thường xuyên nhìn thấy.
Quan trọng nhất là, hắn ở Diệp gia liền phát hiện hai người nắm giữ Huyết Mạch Chi Lực, ngoài Diệp Thiên Tuyết giữ Băng Tộc Huyết Mạch ra, Tiểu Ma Nữ còn nắm giữ Hồn Tộc Huyết Mạch.
- Không biết trên người Diệp Trường Sinh cùng Diệp Lâm Trần có Huyết Mạch Chi Lực hay không.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm:
- Không thể không nói, bản thân Diệp Thệ Thủy không được tốt lắm, nhưng con cái hắn ai cũng bất phàm.
Nếu như Diệp Thệ Thủy nơi xa biết Tiêu Phàm nghĩ như vậy, đoán chừng sẽ trực tiếp tát tới một cái.
Hô!
Cũng đúng lúc này, Diệp Thiên Tuyết đột nhiên cử động, lưu lại một đạo huyễn ảnh bạch sắc tại hư không, những nơi đi qua, hư không toàn bộ đông kết, Hàn Khí cuồng bạo bốc lên.
Bang!
Tiêu Phàm không chút do dự dùng Bàn Thạch Thánh Kiếm ngăn trước người. Hắn nắm giữ Tu La Huyết Mạch, biết rõ Huyết Mạch Chi Lực đáng sợ thế nào, nếu như Tiêu Phàm toàn lực thi triển Tu La Huyết Mạch thì dưới cảnh Chiến Thánh hắn không sợ ai cả.
Phải biết, đây còn có nguyên nhân là Tu La Huyết Mạch của hắn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Mặt khác, Huyết Mạch Chi Lực tất nhiên sẽ không ảnh hưởng Chiến Hồn cùng Hồn Lực, có điều sẽ có ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất đối với thực lực.
Tựa như Bàn Tử, trước khi chưa giác tỉnh Chiến Hồn, mặc dù có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng mà tuyệt đối không khủng bố được bây giờ, lúc trước còn ở Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong chém giết Chiến Đế trung kỳ.
Oanh long long!
Từng đợt tiếng Hồn Lực bạo động vang lên, hai người dùng tư thái cuồng mãnh đâm vào cùng một chỗ. Trong lúc nhất thời, kiếm khí bay vụt, từng đạo kiếm khí bắn về bốn phương tám hướng, không gian dường như bị cắt ra.
Hai người ai cũng không lui một bước, giằng co tại hư không, một cỗ hàn ý khủng bố từ trên người Diệp Thiên Tuyết tràn ngập ra, quét sạch mấy trăm trượng xung quanh.
- Không hổ là Băng Tộc Huyết Mạch, hàn ý thật đáng sợ!
Sắc mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, Hàn Khí kia dọc theo chuôi kiếm băng tinh Bạch Sắc tràn ngập về hướng Bàn Thạch Thánh Kiếm, sau đó từ Bàn Thạch Thánh Kiếm quét sạch cánh tay cùng toàn thân Tiêu Phàm.
Nếu như là lần đầu tiên đụng phải cỗ hàn ý này, Tiêu Phàm nhất định sẽ thua, bởi vì lần đầu tiên gặp phải Hàn Khí Băng Tộc Huyết Mạch hắn trong nháy mắt liền bị đông kết.
Nhưng mà lần trước hắn đụng tới Long Vũ, biết rõ Vô Tận Chiến Hồn cùng U Linh Chiến Hồn trên người bản thân không sợ Hàn Khí này, thậm chí ngay cả Phệ Hồn Huyết Tàm cũng không e ngại.
- Phệ Hồn Huyết Tằm, nuốt cho ta!
Trong lòng Tiêu Phàm vừa quát, Phệ Hồn Huyết Tàm bên trong Hồn Hải trong nháy mắt xuất hiện ở trong huyết mạch cánh tay phải hắn, tất cả Hàn Khí trong nháy mắt bị nó thôn phệ không còn chút nào.
Gia hỏa này thực lực bây giờ cũng không yếu, mỗi lần Tiêu Phàm thôn phệ Hồn Lực đều là nó cùng U Linh Chiến Hồn kiếm được thứ tốt. Nó hiện tại đã là Bát Giai hậu kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Bát Giai đỉnh phong.
Phệ Hồn Huyết Tằm như tên của nó, chỉ cần là Hồn Lực, nó liền có thể thôn phệ, Hàn ý này cũng là Hồn Lực biến thành, nó tất nhiên không cự tuyệt.
Tiêu Phàm rất chờ mong nó có thể đột phá Bát Giai đỉnh phong, một khi đột phá Bát Giai đỉnh phong, dù là Chiến Thánh cũng chưa chắc dám khinh thường nó, đến lúc đó hắn lại có thêm một át chủ bài lớn.
Dùng đến chiêu này mặc dù ám muội, nhưng Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có thể bảo vệ tính mệnh, đây chính là át chủ bài tốt.
- Ngươi vậy mà không bị làm sao?
Hồi lâu sau, Diệp Thiên Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn Tiêu Phàm chằm chằm, lạnh như băng phun ra một câu, thần sắc không hề bận tâm, trong mắt không có bất kỳ sắc thái nào.