Vô Thượng Sát Thần

Chương 990: Mỗi Người Đều Có Mục Đích Riêng



- Tiểu tử, ngươi dám nói chuyện như thế với ta?

Hàn Nhạc Thiên sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm, từ khi bái Diệp Phong làm sư đến nay, không ai dám cùng hắn nói chuyện như thế.

Nhất là ở Vô Song Thánh Thành nho nhỏ này, một tu sĩ Chiến Đế cảnh vậy mà giận dữ mắng mỏ hắn như thế, hắn càng phẫn nộ không thôi!

- Ta bảo ngươi cút, không nghe thấy sao?

Tiêu Phàm ngữ khí rất lạnh, vẫn là câu nói nói với Lão tổ Ngô gia kia.

Đột nhiên rơi xuống một người muốn thu hắn làm đồ, còn muốn hắn quỳ lạy, thật là khó hiểu, chẳng lẽ ai cũng có thể sư tôn làm sư tôn của Tiêu Phàm hắn sao?

Huống chi, dù là trước mặt Bắc Lão cùng Túy Ông hắn cũng chưa từng quỳ lạy, há lại quỳ lạy một người xa lạ.

Coi như này lão đầu có thực lực làm sư tôn hắn, Tiêu Phàm cũng sẽ chỉ khịt mũi coi thường, một lời không hợp liền muốn hắn quỳ lạy bái sư tôn, căn bản không xứng làm sư tôn hắn, bởi vì ở trước mặt, đồ đệ của hắn cũng chỉ là nô tài mà thôi.

- Tự tìm cái chết!

Hàn Nhạc Thiên lên cơn giận dữ, tất cả phẫn nộ chuyển hóa thành sát ý, đánh tới hướng Tiêu Phàm!

- Nếu không cút, vậy thì chết đi.

Tiêu Phàm đưa tay chính là một kiếm, dạng người tự cho là đúng này hắn thấy quá nhiều.

Giờ phút này hắn cũng đang giận dữ ở trên đầu, có người dám đụng tới hắn, hắn tất nhiên sẽ không khách khí.

Tu La Kiếm phóng ra huyết mang chói mắt, bao phủ lấy Hàn Nhạc Thiên, tốc độ nhanh vô cùng, nhanh đến mức Hàn Nhạc Thiên căn bản không phản ứng kịp.

- Dừng tay!

Diệp Phong quát to một tiếng, đưa tay chộp tới về hướng Hàn Nhạc Thiên, nhưng mà lúc này, một bóng roi hắc sắc gào thét mà tới, tốc độ nhanh vô cùng.

Oanh!

Sắc mặt Diệp Phong đại biến, bàn tay hóa thành chưởng chụp về phía bóng roi màu đen kia, Hồn Lực ba động đáng sợ chấn động ra, Diệp Phong bị bóng roi kia quất bay mấy chục trượng, khó khăn lắm mới ổn định thân hình, cánh tay hắn run rẩy không thôi.

Bên cạnh Tiêu Phàm, một Cửu U Ma Hổ to lớn đang ngồi xổm, lạnh như băng nhìn Diệp Phong.

- A ~

Nột tiếng hét thảm truyền ra, Huyết Sắc Kiếm Khí chậm rãi biến mất, thân thể Hàn Nhạc Thiên lộ ra, tại mi tâm hắn hiển hiện một vết máu.

- Ngươi!

Hàn Nhạc Thiên giơ cánh tay lên, kinh hãi chỉ Tiêu Phàm nói, chỉ là vừa mới phun ra một chữ, mi tâm hắn liền phun ra máu tươi cao mấy trượng.

Hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Phàm, đều là kinh hoàng cùng không cam lòng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân vậy mà sẽ ngã quỵ ở chỗ này.

Ta thế nhưng là người Chiến Hồn Điện, làm sao có thể chết ở Nam Vực nho nhỏ?!

Ngay sau đó, thân thể Hàn Nhạc Thiên phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, trên người xuất hiện vô số kiếm khí, xé nát thi thể hắn, chỉ lưu lại một vũng máu trên mặt đất.

- Ồn ào!

Tiêu Phàm nhìn vũng máu kia, lạnh như băng phun ra hai chữ.

- Hỗn xược, ngươi dám giết đồ nhi của lão hủ!

Diệp Phong ở phía xa phẫn nộ gầm thét, hắn mang theo Hàn Nhạc Thiên tới đây, muốn làm thông gia cùng Diệp gia, bây giờ lại bị người khác trực tiếp làm thịt.

- Ngươi nói thêm một chữ nữa, có tin đến cả ngươi ta cũng làm thịt hay không!

Tiêu Phàm trợn mắt nhìn qua, lạnh lùng chờ Diệp Phong.

Trong lòng Diệp Phong run một cái, quả thực là một chữ cũng nghẹn họng không nói ra, nhìn qua ánh mắt kia của Tiêu Phàm, hắn cảm giác được một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt kia, lạnh lẽo vô tình, tràn ngập giết chóc, đến Chiến Thánh cảnh như hắn đều sợ hãi.

Vừa rồi cảnh Tiêu Phàm chém giết Chiến Thánh cảnh còn rõ mồn một trước mắt, Diệp Phong nào dám đắc tội Sát Thần Tiêu Phàm này. Nhất là bên người Tiêu Phàm còn có một Cửu Giai Hồn Thú, muốn giết Diệp Phong hắn cũng không phải là quá chuyện quá khó, dù sao hắn cũng chỉ là Chiến Thánh cảnh sơ kỳ mà thôi.

Tu sĩ vây xem tất cả đều bị khí thế Tiêu Phàm chấn nhiếp, vốn dĩ bọn hắn tới đây, là muốn xem Tiêu Phàm chết như thế nào, đâu nghĩ đến lại là kết quả dạng này.

Nguy cơ Ngũ Đại Gia Tộc vây giết lại bị hắn giải quyết dễ dàng, bản thân hắn lại không có chút hề hấn gì, còn diệt cả gia chủ Công Tôn gia tộc Công Tôn Ngạn.

Hơn nữa, Lão tổ Ngô gia còn tự phế một cánh tay giận dữ rời đi, dũng khí cùng Tiêu Phàm tranh phong cũng không có.

Hoàng Phủ Danh Hiên cau mày một cái, trong lúc nhất thời hắn không quyết định chắc chắn được, nhưng không phải sợ Tiêu Phàm, mà là hắn không có cớ ra tay với Tiêu Phàm.

Hắn luôn cảm giác, về sau Hoàng Phủ gia tộc sẽ xuất hiện nguy cơ rất lớn, hơn nữa nguy cơ này sẽ có quan hệ cùng Tiêu Phàm.

- Rốt cuộc là giết hay không giết?

Nội tâm Hoàng Phủ Danh Hiên vô cùng rầu rĩ, thần sắc lấp loé không yên.

Nơi xa bên trong một ngõ ngách, Lôi Cô Vân cùng Lôi Cửu sắc mặt cũng khó coi vô cùng, vốn cho là không cần Lôi gia tiếp tục xuất thủ, Tiêu Phàm cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.

Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Tiêu Phàm đến cả nguy cơ thế này đều có thể yên ổn vượt qua, hơn nữa, Tiêu Phàm trưởng thành vượt qua bọn hắn dự kiến.

Nếu như Tiêu Phàm chỉ là thiên phú Bát Phẩm Chiến Hồn thì cũng thôi, cả đời cũng chỉ có thể dừng bước tại Chiến Đế đỉnh phong, đối Lôi gia căn bản không có bất cứ uy hiếp gì.

Nhưng mà, Tiêu Phàm lại nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, hơn nữa còn là Song Sinh Chiến Hồn, một khi trưởng thành, Lôi gia rất có thể gặp xui xẻo.

- Không được, người này trưởng thành khiến cho ta có cảm giác hãi hùng khiếp vía, hắn nhất định phải chết.

Chỗ sâu đáy mắt Lôi Cô Vân lóe qua một vòng tinh quang, sau đó nhìn về phía Lôi Cửu nói:

- Đại Trưởng Lão, khởi động loại thủ đoạn thứ ba.

- Gia Chủ.

Con ngươi Lôi Cửu khẽ run lên, muốn ngăn cản, nhưng mà Lôi Cô Vân căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội phản bác nào.

- Tiêu Phàm còn sống liền đại diện cho Diêm La Phủ ra tay thất bại. Hiện tại hắn vẫn chỉ là Chiến Đế hậu kỳ, nếu để cho hắn tiếp tục đột phá, khả năng chính là ngày chết của Lôi gia ta.

Con ngươi Lôi Cô Vân kiên định tới cực điểm.

- Cha, người chuẩn bị dùng Lôi Chi Ảnh Vệ à?

Lôi Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Lôi Chi Ảnh Vệ? Hiện tại Lôi Chi Ảnh Vệ sợ là không giết được hắn.

Lôi Cô Vân mị mị hai mắt, sau đó nhìn về phía Lôi Cửu nói:

- Đại Trưởng Lão, việc này nhất định phải làm kín không kẽ hở, bằng không, Lôi gia sẽ gặp họa.

- Yên tâm, lão phu nắm chắc điểm này.

Lôi Cửu trịnh trọng gật gật đầu, tinh quang trong mắt lóe lên một cái, liền biến mất tại chỗ.

Lôi Hạo không tiếp tục hỏi thăm, có điều hắn biết rõ, việc này chỉ sợ không đơn giản chỉ là Lôi Chi Ảnh Vệ xuất thủ.

Chính như Lôi Cô Vân nói, với thực lực bây giờ của Tiêu Phàm, Lôi Chi Ảnh Vệ đã khó mà làm gì được hắn. Nếu Tiêu Phàm điên lên, Lôi Chi Ảnh Vệ rất có thể không còn một mống.

Tiêu Phàm tất nhiên không biết, Lôi gia vẫn không hề từ bỏ, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế ứng phó hắn.

Hắn tâm thần đảo qua tu sĩ toàn trường, phát hiện rất nhiều người cũng không dám nhìn thẳng hắn, Tiêu Phàm không khỏi lộ ra một tia thất vọng, nhiều người như vậy muốn hắn chết, nhưng mà không một ai dám đứng ra.

Rất nhiều người chuẩn bị rời đi, hôm nay chú định là Tiêu Phàm sẽ không chết, ở lại chỗ này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

- Các vị, khó có cơ hội tề tụ đông đủ thế này, Diệp mỗ có chuyện muốn tuyên bố với mọi người!

Đột nhiên, một thanh âm hùng hậu vang vọng hư không, thanh âm không lớn, nhưng mỗi người đều nghe rõ nhất thanh nhị sở.

Đám người ngừng bước, ngẩng đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, Diệp Thệ Thủy đã xuất hiện ở không trung.

Ánh mắt Diệp Thệ Thủy liếc nhìn toàn trường, dừng lại nhiều hơn một chút trên người Tiêu Phàm, lại nói:

- Chắc hẳn các vị đã đoán được, không sai, chính là chuyện tiểu nữ tỷ võ chiêu thân. Ba ngày sau tại Diệp phủ Diễn Võ Tràng dựng lôi đài, phàm là thanh niên tài tuấn chưa đến 25 tuổi, đều có thể báo danh tham gia.

- Tỷ võ chiêu thân?

Tâm tư đám người lập tức lại trở nên vui vẻ, nếu như có thể trở thành con rể Diệp gia, vậy về sau còn cần u sầu gì nữa?

Đừng nói những tu sĩ bình thường, dù là các đại thế gia cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Diệp Phong trước đó bị Tiêu Phàm chấn nhiếp, nghe được lời này, thần sắc trở nên lạnh lẽo đến cực điểm:

- Hay cho một Diệp Thệ Thủy, lão hủ ta tự mình đề cập chuyện với ngươi, ngươi không đáp ứng, bây giờ lại làm một cái tỷ võ chiêu thân, ngươi đang cố ý đánh vào mặt lão hủ sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt Diệp Phong âm trầm tới cực điểm.