Vô Thượng Tiên Đế

Chương 181: Độc Băng Hỏa Có Là Gì





Để Tạ Bá Ngọc đi tìm hai người Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong.

Sao Tạ Bá Ngọc lại không biết bản thân mình đi theo chỉ tổ làm vướng chân, ông ta đáp lời rồi rời khỏi nơi đó.

Trịnh Sở nhìn chiếc Porsche 911 màu đen Nguyên Tu lái đến, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, điều khiển Trần Anh ngồi lên xe, đi về phía khách sạn Thiên Quan.

Bên trong khách sạn Thiên Quan.

Hứa Thanh Vân ngồi trong phòng tổng thống.

Kỳ Phong Đạo Nhân cau mày, mồ hôi lạnh trên trán vỗ nhỏ tí tách xuống sàn.

Ông ta nhìn gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Hứa Thanh Vân, trong lòng lại chán ngán không sao tả nổi.

Hứa Thanh Vân lúc này, cơ thể khi thì lạnh như băng tuyết, lúc lại nóng như nham thạch.

Kỳ Phong Đạo Nhân chỉ có thể ở bên cạnh nhìn Hứa Thanh Vân, càng miễn bàn đến việc giúp cô giải độc băng hỏa.


Chỉ là giúp cô bớt đi chút đau đớn thôi cũng đã vượt quá khả năng của ông ta rồi.

Vì Nguyên Tu báo lại rằng Thạch Phá Thiên và Trần Hâm có quan hệ khá thân thiết với Trịnh Sở nên hai người họ cũng bị giam giữ ở đây.

Bọn họ đều biết danh tiếng và sự lợi hại của Kỳ Phong Đạo Nhân.

Thấy Kỳ Phong Đạo Nhân cũng bó tay chịu thua với thủ đoạn của Vương Thành Nhân, trong lòng họ tràn đầy lo lắng.

Thạch Phá Thiên và Trần Hâm đều hy vọng Trịnh Sở có thể đánh bại Vương Thành Nhân, thế thì họ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Chỉ là xác suất đó quá thấp, thấp đến mức có thể hạ xuống bằng không.

Hứa Thanh Vân đang nằm trên giường, lúc này cô vẫn chưa ngất đi hẳn.

Vương Thành Nhân cũng sẽ không để cho cô ngất xỉu dễ dàng như vậy, ông ta muốn cô phải cảm nhận tất cả mọi đau khổ, sau đó sống hết bảy ngày cùng sự đau đớn cùng cực đó.

Vẻ mặt cô cực kỳ yếu ớt, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân, nói: “Ông đừng lo cho tôi, mau chóng tìm cách liên lạc với Trịnh Sở, đừng để anh ấy đến nơi này chịu chết”.

Hứa Thanh Vân nghĩ rằng mình cũng không còn sống được bao lâu nữa, chắc chắn sẽ chết ở đây.

Nếu đã phải chết, thế thì cần gì phải kéo cả Trịnh Sở đến đây để tìm chết cơ chứ.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì nhíu mày, đáp: “Sư mẫu, bây giờ chúng tôi hoàn toàn không thể liên lạc với sư phụ, cũng không biết sư phụ đang ở nơi nào”.

Hứa Thanh Vân nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói thế thì mặt lại tái nhợt đi trông thấy, phun ra một ngụm máu.

Máu của cô đã bị độc băng hỏa phá hỏng, biến thành một màu đen, cực kỳ độc địa, còn có tính ăn mòn.

Cảnh tưởng đó khiến Kỳ Phong Đạo Nhân sợ đến nỗi liên tục lùi lại phía sau, không dám chạm phải một chút máu đen nào.

Bởi vì lực ăn mòn của máu đen quá mạnh mẽ, dù là ông ta thì dính vào cũng sẽ mất rất nhiều sức lực mới ép nó ra khỏi cơ thể mình được.

Trong phòng tổng thống của Vương Thành Nhân, phần lớn các ông lớn từ các nơi của tỉnh Thiên Xuyên đều có mặt ở nơi này kèm theo vẻ mặt nịnh nọt, thốt ra những lời nịnh bợ Vương Thành Nhân.

Vương Thành Nhân vẫn lạnh mặt, ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.


Còn dám người đang ton hót nịnh nọt kia thì Vương Thành Nhân chẳng nghe lấy một câu, cũng chẳng muốn nghe là mấy.

Bây giờ ông ta chỉ muốn nghĩ cách để Trịnh Sở mau chóng đến đây, để giành lấy ngọc ba màu Trịnh Sở có về tay mình, dùng nó để kéo dài tuổi thọ cho bản thân mà thôi.

Vương Thành Nhân tin rằng, chỉ cần Trịnh Sở có chút khí phách thì chắc chắn sẽ đến.

Ông ta đã thả tiếng gió, rằng mình đã bỏ độc băng hỏa vào người Hứa Thanh Vân.

Mười hai giờ tối nay, nếu Trịnh Sở không đến thì độc băng hỏa sẽ tra tấn Hứa Thanh Vân đến chết.

Dưới tầng một một khách sạn Thiên Quan.

Trịnh Sở lái chiếc Porsche 911 màu đen đến đỗ trước cửa khách sạn, trực tiếp bước xuống.

Trần Anh như một nô lệ ngoan ngoãn, sau khi Trịnh Sở bước xuống thì cô ta cũng theo ngay phía sau, lẽo đẽo ngay sau lưng Trịnh Sở.

Hành động của Trịnh Sở rất nhanh, anh sải bước đi về phía thang máy, lên thẳng lầu tám, phòng tổng thống của khách sạn Thiên Quan.

Trong mắt anh, Vương Thành Nhân đã là một người chết.

Nhưng anh vẫn không yên tâm mấy, lo mình đến chậm một bước thôi, Hứa Thanh Vân sẽ bị Vương Thành Nhân giết chết.

Chẳng mấy chốc, Trịnh Sở đã dẫn Trần Anh, vẻ mặt đầy nghiêm túc, lên tới lầu tám của khách sạn Thiên Quan.

Anh vừa lên đến nơi thì lập tức đi tới phòng có Hứa Thanh Vân.

Dù sao cứu người cũng quan trọng hơn giết người rất nhiều.

Sớm muộn gì Vương Thành Nhân cũng phải chết mà thôi, nhưng Hứa Thanh Vân thì không thể chết được.

Chờ đến khi Trịnh Sở mở cửa phòng tổng thống có Hứa Thanh Vân, thì sắc mặt của Kỳ Phong Đạo Nhân, Thạch Phá Thiên, Trần Hâm ba người đều thay đổi.

Tim họ bỗng nảy lên một nhịp, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống má, lo rằng Vương Thành Nhân đã mất hết sự kiên nhẫn, chuẩn bị sang đây để giết chết Hứa Thanh Vân, tiện thể giết luôn cả đám bọn họ.

Kỳ Phong Đạo Nhân nuốt nước bọt, lau mồ hôi đang chảy xuống tràn, lòng thầm cân nhắc từ ngữ, chuẩn bị tâm sự với Vương Thành Nhân một phen.


Kẽo kẹt.

Khi cửa phòng hoàn toàn mở ra.

Ba người Trần Hâm, Thạch Phá Thiên, Kỳ Phong Đạo Nhân đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn người vừa tới, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có mỗi mình Hứa Thanh Vân trông thấy người mở cửa xong thì bỗng nhiên nổi giận.

Cơ thể cô cực kỳ yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn Trịnh Sở hỏi: “Tại sao anh lại đến đây?”
Hứa Thanh Vân không biết rõ chuyện trong giới võ giả, nhưng cô có thể nhận ra sức mạnh của Vương Thành Nhân nghịch thiên đến mức nào, tất cả những nhân vật máu mặt của tỉnh Thiên Xuyên đều phải vẫy đuôi như một con chó trước mặt Vương Thành Nhân.

Với thực lực của Trịnh Sở bây giờ, đến đây chỉ có chịu chết mà thôi.

Đó là chuyện Hứa Thanh Vân không muốn nhìn thấy nhất.

Trịnh Sở nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Vân thì cười khẽ: “Cô trúng độc rồi, tôi đến đây để chữa trị cho cô”.

Giọng anh rất lạnh nhạt, lại mang theo khí phách không cho phép bất kì ai từ chối.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe Trịnh Sở nói thế thì nhỏ giọng kể lại: “Sư phụ, sư mẫu bị Vương Thành Nhân bỏ độc băng hỏa, nay trong người có băng và lửa luân phiên tra tấn, tôi cũng không thể trị tận gốc”.

Kỳ Phong Đạo Nhân luôn tự nhân mình có y thuật vô song, không có chứng bệnh nào ông ta không thể chữa.

Nhưng đứng trước loại độc băng hỏa này, ông ta mới cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân mình.

Trịnh Sở nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói thế thì bình tĩnh, thản nhiên nói: “Chút độc băng hỏa nho nhỏ có là gì”.

Anh vừa nói xong thì lấy ra một viên đan dược trong lòng ngực, trực tiếp nhét vào miệng Hứa Thanh Vân..