Vô Tiên

Chương 16: Họa từ miệng vào (2)



Tiểu Nhất vô cùng buồn phiền, tự oán tự trách. Một lát sau, cậu cũng không nhàn rỗi nữa, vừa nghỉ liền cảm thấy hai tay, hai chân mệt mỏi, miệng khô lưỡi khô, bụng vang lên từng tiếng ọc ọc.

Nếu như có thể xuống thì cậu chắc hẳn đã trở về đỉnh núi, hầm thịt dê do Lư đại thúc cho rồi! Nghĩ tới mùi thịt dê, bụng Tiểu Nhất lại càng kêu to hơn.

Một mùi thơm lạ lùng chợt bay về phía chóp mũi. Đây là mùi thịt dê sao? Không đúng, mùi thơm này có chút quen thuộc.

Tiểu Nhất lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới mùi thơm cậu đã ngửi được khi tới đây. Đúng, chính là mùi thơm này, chỉ là mùi càng nồng hơn mà thôi. Cậu nhịn không được mà hít sâu một hơi. Sau khi mùi thơm này vào cơ thể, cậu cả thấy cả người đều thoải mái, ngay cả cảm giác mệt mỏi rã rời dường như cũng không còn.

Tiểu Nhất không khỏi hít hít mũi, tìm kiếm chỗ mùi thơm này phát ra. Mùi thơm hình như ở gần. Chẳng lẽ là đến từ cái cây trước mắt này sao? Cậu bò dậy, lúc này mới quan sát cái cây có hình bàn tay này.

Thân cây rất to, cắm sâu từ trong vách sơn động vươn ra, cành cây cong lại giống như bàn tay che cửa động, tán lá cây màu xanh lục như phỉ thúy. Từng mùi thơm lạ rất nồng đang từ cành lá bay về phía Tiểu Nhất.

Tiểu Nhất vội vàng cẩn thận leo đến trên cây, đứng vững và dùng tay rẽ lá ra, tìm kiếm chỗ mùi thơm tỏa ra trên tán cây gần đó. Một quả màu tím hồng, lớn bằng ngón cái mà cậu từ trước tới nay chưa từng thấy qua đã xuất hiện ở trước mắt.

Lúc trước, do cành lá của cây này rậm rạp che lấp nên Tiểu Nhất thật sự không chú ý có trái cây gì!

Dưới mùi thơm dụ dỗ, Tiểu Nhất không nhịn được liếm đôi môi khô nóng, bộ dạng như đứa trẻ tham ăn.

Tiểu Nhất thò tay hái trái cây xuống và cầm ở trong tay, lại tham lam tiếp tục tìm kiếm ở trên cành cây. Cậu phát hiện ra còn có sáu trái cây tương tự, tất cả hiện lên màu xanh. Nghĩ đến trái cây đỏ trong tay, cậu tạm thời không để ý tới trái cây màu xanh nữa, nóng lòng không chờ được trở lại trong động ngồi xuống.

Tiểu Nhất dùng ngón tay nhẹ nắm lấy trái cây và giơ lên trước mắt, chỉ thấy trái cây phát ra ánh sáng màu tím hồng êm dịu, đón sáng lại càng trong suốt, lấp lánh giống như bảo thạch vậy, còn có một lớp quầng sáng màu trắng không dễ nhận ra đang chớp động ở trên trái cây. Mùi thơm lạ xông vào mũi, truyền thẳng vào trong cơ thể.

Trái cây thơm như vậy thì nhất định là ăn ngon rồi, không quan tâm nó thế nào, nếm thử trước đã. Trong lòng Tiểu Nhất nghĩ như vậy. Cậu lè lưỡi lên trái cây một cái.

- Hì hì!

Tiểu Nhất cảm thấy buồn cười vì sự cẩn thận của mình. Cậu giơ trái cây lên bên miệng, dùng răng cắn nhẹ, không ngờ trái cây vào miệng đã tan đi, còn chưa phân biệt rõ có mùi vị gì. Cậu mới sửng sốt một lát lại thấy có một cảm giác mát lạnh mang theo mùi thơm nồng lập tức theo cổ họng trượt vào trong bụng.

Tiểu Nhất kinh ngạc khẽ xoa bụng, trong lòng thầm nghĩ trái cây này thật kỳ lạ! Nhưng trong nháy mắt, trong bụng có một dòng nước ấm dâng lên, tiếp theo dòng nước ấm biến thành một đống lửa mạnh cháy ở trong bụng. Ngọn lửa kia giống như một rồng lửa cắn xé xung quanh, muốn phá tan thân thể của cậu để rời đi.

Theo đó sau là một tiếng sét nổ vang.

- A... Hỏng rồi... trái cây chết tiệt này! Đều trách mình quá thèm ăn!

Tiểu Nhất kêu thảm một tiếng, ngay sau đó trong bụng xuất hiện từng đợt đau đớn như bị xé rách làm cậu muốn phát điên. Gương mặt cậu vặn vẹo, mồ hôi đổ xuống như mưa.

Toàn thân Tiểu Nhất run rẩy, cắn chặt hàm răng, ngọn lửa trong bụng càng mạnh mẽ hơn, cắn xé bên trong cơ thể và từng đường kinh mạch của cậu, đốt cháy từng tấc xương trên thân của cậu.

Nỗi đau đớn khó có thể chịu được làm cho Tiểu Nhất ngất xỉu, thần trí cũng dần dần mơ hồ.

Mình sắp chết sao? Mình chết ở chỗ này, liệu sư phụ có biết không? Mình sẽ biến thành một đống tro tràn sao? Mình cũng không cần luyện khẩu quyết Huyền Nguyên nữa sao? khẩu quyết Huyền Nguyên... khẩu quyết Huyền Nguyên... Mộc và kim tương hợp, nước lên lửa giảm... Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiểu Nhất lẩm bẩm đọc khẩu quyết quen thuộc và dần dần hôn mê.

... Trong lúc hoảng hốt, Tiểu Nhất cảm thấy mình rời khỏi thân thể, cảm giác đau đớn khó nói này cũng dần dần rời xa...