Vô Tiên

Chương 197: Tang Tây khách điếm (1)



Tào chưởng quỹ tầm năm mươi tuổi, thân thể gầy gò bao bọc áo lông dày đặc, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, con mắt vẩn đục lộ ra nét mừng. Hắn đang đứng ở phía sau quầy, tính sổ sách trong tay.

Tang Tây trấn ở cực tây An châu, vị trí hẻo lánh, cộng thêm Cửu Bàn Lĩnh và Vọng Tây Đạo nổi danh khó đi, xưa nay thương lữ đi qua nơi này không nhiều, chuyện làm ăn của khách sạn tự nhiên cũng ảm đạm. Bất quá tổ tiên lưu lại cơ nghiệp, cũng không thể không công làm mất, cũng may láng giềng thường thường đến ủng hộ, tiều phu trong núi săn bắn cũng thỉnh thoảng đến nghỉ chân, để khách sạn của Tào chưởng quỹ còn có thể nỗ lực duy trì.

Hôm qua tuyết lớn, để Tào chưởng quỹ đối với chuyện làm ăn của mấy ngày nay không còn hi vọng. Nhưng không ngờ lại có người đội tuyết từ Cửu Bàn Lĩnh đi ra. Nhóm người này ở tối hôm qua tiến vào khách sạn, trong thời gian ngắn là đi không được. Bọn họ tiêu dùng trong mấy ngày, sẽ để khách sạn kiếm thêm chút bạc.

Tào chưởng quỹ tránh không được ân cần hầu hạ, ngay cả phòng ở của mình cũng giao cho mấy vị quý khách. Chỉ cần khách nhân hài lòng, bạc là sẽ chảy vào hầu bao.

- Cha! Nhóm người này đa số đều chưa rời giường, đến buổi trưa phải chuẩn bị nhiều chút rượu thịt!

Rèm cửa hất lên, thanh âm nặng nề vang vọng, một hán tử cao lớn hơn ba mươi tuổi khập khễnh đi vào, râu ria xồm xàm, sắc mặt mù mịt, áo lông lung tung khoác ở trên người, hắn nhìn Tào chưởng quỹ nói xong, liền hững hờ nhìn tửu quán trống rỗng.

Thấy là nhi tử Tào An, sắc mặt vui mừng của Tào chưởng quỹ không còn hình bóng. Hắn khép sổ sách lại, nhẹ nhàng nói:

- Để Tiểu Lan chuẩn bị chút màn thầu, con thì đi làm thịt hai con dê ở trong chuồng đi!

Lúc cùng nhi tử trò chuyện, tiếng nói của Tào chưởng quỹ trầm thấp mà già nua.

Tào An yên lặng gật đầu, chậm rãi xoay người rời đi. Nhìn thân ảnh khập khễnh, ánh mắt vẩn đục của Tào chưởng quỹ lộ ra buồn bã, trong lòng không khỏi than thở. Nhi tử từ nhỏ vũ dũng mạnh mẽ, hành hiệp trượng nghĩa, lại cưới được thê tử rất tốt, láng giềng ai không nói Tào Hưng Tào chưởng quỹ hắn có phúc khí! Nhưng một hồi biến cố, để nhi tử sinh long hoạt hổ kia biến thành bộ dáng bây giờ. Ai! Ông trời không có mắt!

- chưởng quỹ, nơi này có bán thứ gì ăn ngon không?

Rèm cửa lay động, Lâm Nhất đi vào, thấy thần sắc của chưởng quỹ thất vọng, trong lòng hắn sinh ra mấy phần hiếu kỳ.

Nghe tiếng, Tào chưởng quỹ vội ổn định tâm thần, mới nhìn thấy nhi tử đã đi ra khỏi phòng, đi vào là một người trẻ tuổi, bên hông mang theo hồ lô rượu, đang cười hiền hòa nhìn mình. Đây chẳng phải là một trong mấy khách nhân tối hôm qua sao! Hắn vội cười làm lành nói:

- Ngài xem ta mắt mờ chân chậm, quý khách tới cửa lại mất lễ nghi, thứ tội! Thứ tội! Mời tới bên này!

Nói xong khuôn mặt Tào chưởng quỹ lộ ra nụ cười, hắn dẫn Lâm Nhất tới trước một cái bàn khuất gió, dùng tay áo lau ghế, mời khách nhân ngồi xuống, sau đó cười ha ha nói:

- Nơi này hoang vắng, tiểu điếm cũng đơn sơ, nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn, mong khách quan thứ lỗi!

- Chưởng quỹ gọi ta Lâm Nhất là được!

Lâm Nhất mỉm cười lắc đầu.

- Vậy sao được, vẫn là xưng Lâm công tử đi!

Tào chưởng quỹ cười ân cần, người trẻ tuổi trước mặt trầm ổn không mất hiền hoà, trong mộc mạc lộ ra hờ hững, làm người sinh ý thân cận.

- Ta chỉ là một xa phu mà thôi, đảm đương không nổi danh xưng công tử, chưởng quỹ cứ tùy ý cho thỏa đáng!

Lâm Nhất nhẹ giọng nói.

Hiếm thấy rãnh rỗi đến ăn uống, bị một lão giả nịnh hót như vậy hắn thực không quen, liền bảo Tào chưởng quỹ mang chút rượu thịt lên.

Tào chưởng quỹ vội gật đầu tán thành, xoay người đi tới cửa, thân thể hắn lọm khọm, lưng có chút còng. Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên khỏe mạnh, trên tay bưng khay, mang rượu và thức ăn lên cho Lâm Nhất.

Rượu lâu năm được hâm nóng, thịt dê bốc hơi nhiệt khí, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi. Lâm Nhất nếm thịt dê, tươi mới mềm ngon. Uống một hớp rượu, tư vị dài lâu mang theo ngọt sáp nhàn nhạt. Hắn thoả mãn gật đầu.

Tào chưởng quỹ ngồi ở trong quầy hàng, cười híp mắt nhìn Lâm Nhất nói:

- Lâm huynh đệ, rượu thịt này của ta như thế nào?

Lâm Nhất lại uống một hớp nước nóng, liên tiếp mấy ngày ăn gió nằm sương, tuy ăn uống chi dục thanh đạm, năm ba ngày không ăn không uống cũng không sao, bất quá đối với một người bình thường mà nói, ăn uống hưởng thụ, là không cách nào dứt bỏ. Hộ tống người Thiên Long phái đông hành, cũng không cách nào an tâm tu luyện, vì vậy thuận theo hoàn cảnh, sảng khoái ăn uống là được.

- Mùi rượu thuần hậu, mang một tia hương vị ngọt ngào; thịt dê mềm mại thơm ngát. Rượu thịt đều không kém!

Lâm Nhất tán dương.

Tào chưởng quỹ ráng thẳng tắp sống lưng, vuốt râu dê cười nói:

- Tiểu điếm sơn dã, thô lậu đơn sơ, thực không bỏ ra nổi vật gì tốt. Bất quá rượu này là dùng quả dâu trên núi ủ chế, vào miệng ngọt ngào, là đặc sản vùng này, nơi khác quyết không uống được! Thịt dê cũng mới làm tối qua, lửa nhỏ nấu một đêm, nên thịt vừa thấm vừa mềm. Biên cương tháng hai khí trời lạnh giá, chính là thời điểm uống rượu dâu, ăn thịt dê ngon nhất!

- Chưởng quỹ nói phải, chỉ tiếc nơi này hẻo lánh, khách nhân hơi ít ỏi!

Lâm Nhất vừa ăn vừa cùng Tào chưởng quỹ nói chuyện.

Tào chưởng quỹ hít một hơi, lưng lại hơi còng, âm thanh có chút thê lương:

- Trước kia cũng không đến mức quạnh quẽ như vậy, chỉ là... Ai! Không đề cập tới cũng được!

Tào chưởng quỹ xoay người, co vào quầy hàng, hắn nhìn Lâm Nhất nặn ra khuôn mặt tươi cười, thở dài nói:

- Người sống không dễ! Tháng ngày dù sao vẫn phải qua!

Nụ cười có chút cứng ngắc, trong ánh mắt vẩn đục có chỉ là tang thương vô tận và bất đắc dĩ.

Tào chưởng quỹ này ngoài miệng nói tháng ngày phải qua, nhưng người sáng mắt đều có thể nhìn ra, tháng ngày của hắn trải qua cũng không thư thái!

- Người tàn tật vừa rồi kia, là nhi tử của chưởng quỹ!

Lâm Nhất không nhịn được mở miệng hỏi.