Vô Tiên

Chương 215: Bọ ngựa bắt ve (1)



Mọi người một đường đi về phía đông, lúc trời tối ngừng lại một đêm, ngày thứ hai tiếp tục lên đường.

Loạn Hồn Cốc đã bị để lại phía sau.

Tinh không vạn lí, đón mặt trời mới mọc, tinh thần của mọi người cũng trong sáng theo, mấy ngày qua bôn ba mệt nhọc quét một lần là hết sạch.

Địa thế phía trước dần dần trống trải, dõi mắt nhìn xa, tâm thần sảng khoái!

Sắc mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nhưng không che giấu được thần thái sáng láng trong con ngươi. Ban đêm một mình cuộn ở dưới xe ngựa, lại một đêm điều trị, một mực thu nạp linh khí trong Linh Thạch, viên Linh Thạch trong tay đã biến thành màu xám trắng, cuối cùng hóa thành bột phấn. Linh khí trong Linh Thạch bị hút hết vào đan điền, tẩm bổ kinh mạch toàn thân, công lực phục hồi, tinh lực dồi dào.

Để Lâm Nhất bất ngờ là, tu vi Luyện Khí tầng năm đạt tới viên mãn, có dấu hiệu đột phá. Không phá thì không xây được, Huyền Thiên Quyết tầng sáu từng xa không thể vời, giờ đã gần ngay trước mắt.

Lâm Nhất tin tưởng, chỉ cần tĩnh tu hành công, tất cả sẽ nước chảy thành sông. Không ngờ trên đường đi về phía đông, không chỉ chiếm được linh khí Lang Nha Kiếm và pháp khí Bích Vân Sa, còn có thể tăng trưởng tu vi, có thể nói kinh hỉ không ngừng. Tầng sáu, có thể từ một thanh phi kiếm biến ảo thành ba chuôi, hình thành kiếm trận cơ bản nhất, Huyền Thiên Kiếm Trận liền có mô hình, cùng địch chém giết tăng thêm rất nhiều phần thắng. Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên, trong lúc lơ đãng lộ ra ý cười.

- Tiểu tử, hôm nay khí sắc không tệ a!

Chân Nguyên Tử nói.

- Khí sắc của đạo trưởng cũng không tồi!

Lâm Nhất cười nhạt để Chân Nguyên Tử ngẩn ra, tinh thần của tiểu tử này được rồi, tính khí cũng khá lên?

Lúc này con đường đã bằng phẳng hơn, tuy gió vẫn rất lớn, nhưng che không được ánh mặt trời ấm áp.

Đi tới giữa trưa, chợt thấy xa xa có phòng ốc xuất hiện, mọi người không khỏi nhảy nhót.

Liên tiếp năm sáu ngày, đi gần ngàn dặm, đều là địa phương rất ít người đặt chân tới, bây giờ thấy được người ở, khiến người ta không khỏi có chút vui sướng.

Sau nửa canh giờ, một thôn trấn nho nhỏ xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Hai mươi, ba mươi hộ gia đình, bị một ngã ba đường chia thành mấy ô nhỏ. Dựa vào giao lộ, một ngôi nhà có vẻ bề thế nhất, trước cửa treo biển viết bốn chữ An Tây khách sạn. Trên đường người đi ít ỏi, không có bao nhiêu cửa hàng, toàn bộ trấn nhỏ có vẻ lạnh lẽo.

Nhưng người Thiên Long phái không để ý lắm, xe ngựa đứng ở trước cửa An Tây khách sạn. Đột nhiên xuất hiện sinh ý lớn, để tiểu nhị và chưởng quỹ khách sạn mừng rỡ đến miệng cười không khép lại được.

Khách sạn đơn sơ, canh thịt màn thầu đã là mỹ vị, lại lên mấy bình rượu lâu năm, phối hợp chút thịt tươi nóng hổi, đã là món ngon tuyệt diệu. Người Thiên Long phái cũng không kén chọn, có đồ ăn tươi nóng là tốt lắm rồi. Thời điểm mọi người vây quanh mấy bàn vuông ăn uống, Lâm Nhất bưng bát canh nóng, tay cầm cái bánh bột ngô, thảnh thơi đi ra khỏi khách sạn. Hắn ngồi ở trên xe ngựa của mình, từ từ ăn uống.

Ngựa được dỡ xuống nghỉ ngơi, xe không có ngựa chống đỡ, nhưng còn có hai cái càng, ngồi ở đầu xe vẫn rất vững vàng.

Trước cửa khách sạn, ngoại trừ tiểu nhị lo chăm sóc ngựa, còn có một đệ tử trông coi xe ngựa. Thấy Lâm Nhất ra, người kia vội cười nói:

- Vị sư đệ này sao lại ra ngoài ăn? Bên trong chẳng phải ấm áp hơn sao?

Lâm Nhất xé bánh nhét vào trong miệng, nghe tiếng ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, là Hoàng Gia Tề.

Người này từ trước đến nay không thèm nhìn Lâm Nhất, bây giờ vô sự lấy lòng, để cho hắn nhíu mày.

- Bên ngoài rộng thoáng!

Lâm Nhất thuận miệng đáp.

- Ha ha! Sư đệ thực nhàn hạ thoải mái. Như vậy đi, ngươi thuận tiện nhìn ngó một chút, vi huynh đi vào uống chút canh nóng. Được không?

Hoàng Gia Tề nói, tiếp theo lại nện một câu:

- Sư đệ phí tâm rồi.

Nói xong chạy vào trong khách sạn.

Lâm Nhất yên lặng ăn bánh, đầu cũng không nhấc lên.

Ngựa có tiểu nhị cho ăn, Hoàng Gia Tề chỉ trông hai chiếc xe ngựa mà thôi. Thêm nữa trên đường quạnh quẽ, cũng không có ai sẽ rình hàng hóa trên xe ngựa.

Thôn trấn rất nhỏ, nhìn một cái liền xem toàn bộ An Tây trấn. Lâm Nhất ăn bánh, uống hết canh thịt, xem như bữa trưa đã xong.

Lúc này trên đại đạo phía nam đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, xa xa có hai kỵ mã chạy như bay đến.

Lâm Nhất dựa ở trên xe ngựa, con mắt híp lại, hững hờ đánh giá người tới.

Người trên ngựa đều khoảng tầm ba mươi, tướng mạo khôi ngô, thân mang binh khí, phong trần mệt mỏi. Hai người xa xa nhìn thấy xe ngựa trước cửa khách sạn, liền cho ngựa chậm lại, đến trước cửa khách sạn vẫn chưa xuống ngựa nghỉ trọ, mà đánh giá Lâm Nhất vài lần, sau đó làm như đi ngang qua, nhưng lưu ý nhìn mọi người ăn uống trong khách sạn. Ánh mắt hai người ra hiệu, vung roi thúc ngựa đi qua.

Lâm Nhất nhìn hai bóng lưng đi xa, khóe miệng nhếch lên ý cười cân nhắc.

Hai người rời đi thật xa mới nói một câu, nhưng lại bị Lâm Nhất nghe rõ ràng.

- Cuối cùng coi như cũng đuổi kịp...

Lâm Nhất nói thầm, xem ra con đường tiến lên còn có rất nhiều biến số.

- Ồ... sao ngươi lại ở bên ngoài dùng cơm?

Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ sóng vai đi ra khỏi khách sạn, thấy Lâm Nhất ngồi ở trên xe ngựa nhìn xung quanh, nàng không nhịn được hỏi.

Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn hai người nhẹ giọng nói:

- Bên ngoài rộng thoáng, hơn nữa còn có thể trông coi xe ngựa.

Mộc Thanh Nhi thấy thần sắc của Lâm Nhất hờ hững như trước, không khỏi cau mày, chần chờ một chút, cuối cùng đến gần nói:

- Lúc ở Tang Tây khách điếm, ngươi làm rất tốt!

Nói xong cũng không để ý trong lòng căng thẳng, đôi mắt sáng lấp loé, đón lấy ánh mắt của đối phương.