Vô Tiên

Chương 220: Vượt thành rời đi (2)



- Một đường đi tới người ở thưa thớt, bây giờ cuối cùng cũng coi như đến châu thành An châu, thực không dễ! Bất quá đường xá sau đó sẽ đỡ một chút!

Chân Nguyên Tử cũng rất vui vẻ.

- An châu này không kém Tần Thành bao nhiêu a!

Nhìn An châu thành trước mắt, Lâm Nhất không khỏi so sánh với Tần Thành, lại hỏi tiếp:

- Đạo trưởng nói đi qua An châu, đều là đường bằng phẳng!

- Cũng không hẳn vậy, phía trước là rừng rậm và thảo nguyên, so với Vọng Tây Đạo và Cửu Bàn Lĩnh thì đỡ hơn rất nhiều. Còn có phải đường bằng phẳng hay không, thì phải đi qua mới biết!

Chân Nguyên Tử lắc đầu nói.

Thời điểm hai người đối thoại, chỉ thấy phương hướng An châu thành chạy tới một đoàn người ngựa.

Mạnh trưởng lão phất tay bảo mọi người dừng lại, chỉ một lát, mười người mười kỵ đến trước mặt mọi người.

Người cầm đầu là một trung niên mặc áo bào xanh, dáng dấp thư sinh, nhảy xuống ngựa nhìn Mạnh Sơn hành lễ nói:

- Hổ Giao Đường Liễu Chí, mang đệ tử trong đường bái kiến Mạnh trưởng lão! Gặp gỡ chư vị đồng môn!

Mọi người đi theo cũng dồn dập xuống ngựa, tiến lên chào hỏi.

Bên ngoài ngàn dặm nhìn thấy đồng môn của Thiên Long phái, từng người tâm tình sung sướng. Chưa đến An châu thành, liền có đồng môn chờ đợi, để mọi người một đường bôn ba đối với Hổ Giao Đường sinh ra hảo cảm rất nhiều.

Hổ Giao Đường hẳn là phái người chờ đợi rất sớm, mới có thể đúng lúc đi đón, có thể thấy được Liễu Đường chủ này là người tâm tư kín đáo, hành sự chu toàn.

Lâm Nhất ở phía sau nghe rất rõ ràng, sau đó Liễu Đường chủ theo mọi người tiến lên. Thấy thủ hạ mỗi người tháo vát, đều là người võ công không tầm thường, càng làm cho người Thiên Long phái nở mày nở mặt.

Thiên Long phái rêu rao khắp nơi như vậy, vẻn vẹn chỉ là vì mặt mũi, hay vì uy hiếp?

Lâm Nhất ngồi trên xe ngựa, âm thầm thốn thức.

Người Hổ Giao Đường đưa lên rượu thịt, sau đó tản ra, từng cái từng cái thần sắc đề phòng, ngăn lại giao lộ.

- Chẳng lẽ qua thành không vào?

Chân Nguyên Tử nói thầm một câu, liền nhảy xuống xe ngựa. Lão đạo giãn gân cốt, bảo hai đồ đệ đi lấy thức ăn đến.

An châu thành ở trước mắt, nhưng mọi người ở nơi hoang dã ngồi ăn uống.

Sau nửa canh giờ, nghỉ tạm xong xuôi, lần nữa khởi hành. Hổ Giao Đường phân mấy người ở phía trước mở đường, sau xe Lâm Nhất cũng nhiều hơn bốn người.

Người đông thế mạnh, khí thế tự nhiên không giống. Để đội xe ngựa vốn một mực chạy đi nhiều hơn mấy phần uy vũ.

Đoàn người đi về phía An châu thành, còn có người Hổ Giao Đường. Liễu Đường chủ phân phó một tiếng, liền có người dỡ túi nước, cỏ khô, lương khô… nhanh chóng đặt lên xe ngựa của Lâm Nhất và Kim Khoa, sau đó từng người lui lại.

Xe ngựa tiếp tục tiến lên, xuyên qua hành lang ở cửa thành, nhanh chóng đi vào.

Phía trước là đệ tử Hổ Giao Đường mở đường, sau đó mọi người đi vào An châu thành.

Âm thanh huyên náo phả vào mặt, làm chúng đệ tử trẻ tuổi hưng phấn đến trợn to hai mắt.

Trên đường người đến người đi, có nghỉ chân hiếu kỳ quan sát người Thiên Long phái, có tức giận bất bình vì đệ tử Giao Đường xua đuổi, cũng có thấy người ngựa uy thế không tầm thường mà xa xa tránh né.

Chừng ăn xong một bửa cơm, mọi người xuyên thành mà qua, để An châu thành ở lại phía sau.

Sau khi qua cổng, còn có người liên tiếp nhìn lại. Một đường mệt nhọc, ăn gió nằm sương, thật không dễ gặp được đại thành như vậy, không thể nghỉ tạm hai vài sao, cho dù là đi tửu lâu ăn bữa ngon cũng được, nhưng không ngừng không nghỉ rời khỏi, khó tránh khỏi khiến người ta lòng sinh không nỡ.

Rời khỏi An châu thành hơn mười dặm, đoàn người ngựa liền đâm thẳng vào trong rừng núi không thấy giới hạn. Hai bên đường đều là cây cối cao to, tuy không thấy được bao nhiêu tàn diệp, nhưng chạc cây dày đặc, ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt đều là cành cây, để ánh mặt trời cũng ảm đạm rất nhiều.

Dưới chân là một đại đạo uốn lượn, không biết đi về hướng nào.

- Núi rừng thật lớn!

Nhìn không rừng cây rậm rạp, Lâm Nhất không khỏi kinh thán.

- Ha ha! Nơi này chỉ là đồi núi ngang dọc, cây cối tươi tốt mà thôi, mấy trăm dặm đường đều là như thế. Bất quá cái này cũng chưa tính lớn!

Chân Nguyên Tử không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, nhìn Lâm Nhất cười nói:

- Qua địa giới An châu là Hồng châu biển rừng ngàn dặm, nếu là ngày hạ thu, rừng đào chập chùng, che kín bầu trời, mới là cảnh sắc đồ sộ!

- Đạo trưởng thực sự là kiến văn rộng rãi, khẳng định đã từng tới không ít địa phương.

Lâm Nhất lần đầu đi xa như vậy, tuy cũng tăng thêm không ít kiến thức, nhưng cũng biết mình nhìn thấy nghe được, so với sư phụ năm đó, thật không đáng là gì.

Chân Nguyên Tử gật đầu nói:

- Lão đạo từng ngao du thiên hạ mười năm, Thương quốc cũng coi như đi toàn bộ. Mặc dù có chỗ chưa tới, nhưng phong tục tập quán, địa lý vật chí lại hiểu biết khá nhiều. Thương quốc nam có Tần thủy, từ tây hướng đông nam rời đi. Bắc có Thương thủy, từ bắc đi qua kinh thành, đông chảy vào đại hải. Đây là hai sông lớn của Thương quốc. Ven bờ phong tục khác nhau, từng người không giống. Thương quốc ba mươi sáu châu, có dân vài trăm ức, cương vực vạn dặm.

- Ngoài Thương quốc còn có mười tám quốc liền với chúng ta. Sau mấy chục năm chiến loạn, những quốc gia này quốc lực suy nhược, đều tôn Thương quốc ta làm đầu, phong thổ từng nước cũng rất khác nhau, tất cả có đặc sắc riêng của mình.

Phong thổ của những quốc gia này, trong thư tịch đều có ghi chép, không cần tự mình lãnh hội từng cái.

Thần sắc của Chân Nguyên Tử thản nhiên, lộ ra say mê nói:

- Làm người ta hướng tới nhất, vẫn là hải vực mênh mông vô bờ kia! Trong truyền văn, trong hải vực có thủy quái cao hơn lầu các; có cự ngư giống như núi nhỏ; còn có nhân ngư biết hát, câu hồn phách người; có cá thì sinh ra cánh, có thể bay lên không trung. Trên mặt biển mênh mông vô ngần, còn có các loại hải điểu cổ quái kỳ lạ, tốc độ nhanh như thiểm điện...

- Tuỳ theo những hải điểu này tiến lên, thì có thể tìm được hải đảo trong hải vực. Những hải đảo này cũng to nhỏ khác nhau, phong mạo không giống. Có thì xà trùng khắp nơi, khiến người ta không dám tới gần. Có thì hổ lang khắp núi, khiến người ta sởn cả tóc gáy. Có thì được gọi là đảo chim, phía trên phẩn chim dày mấy trượng. Người trên đảo và tập tục càng thiên kỳ bách quái, khiến người ta chưa từng nghe thấy. Có đảo nam nữ già trẻ đều không mặc quần áo, để ngực lộ thể, cũng không coi đây là xấu hổ. Có đảo thì người màu da như mực. Có đảo thì ở một ít Man Nhân thần trí chưa mở, ăn tươi nuốt sống.

Lâm Nhất nghe nhập thần, không khỏi hỏi:

- Vậy phần cuối của hải vực mênh mông kia lại là cái gì đây?