Vô Tiên

Chương 248: Sói tới (2)



Chỉ có hán tử thảo nguyên tuổi trẻ kia, thần sắc lạnh lùng như trước, sau khi hắn và Mạnh trưởng lão thương nghị, mọi người thu ngựa ra sau, dựa lưng vào suối nước, chiếm lấy điểm cao, làm thành trận thế rộng tầm 20 trượng, hình cánh cung. Hai chiếc xe ngựa được đặt ở hai bên suối nước giống như hai cái sừng, một là bù đắp nhân thủ không đủ, một cái khác thì giống như bình phong bảo vệ hai cánh.

Mạnh trưởng lão ở dưới Ô Đoán hiệp trợ, đối mặt nguy cơ sắp đến, làm chuẩn bị đâu vào đấy.

Xa xa âm thanh chó sói gào thét càng ngày càng gần. Bầu trời bốc lên mây đen, bóng đêm hàng lâm.

...

Phía trước chất mấy đống cỏ khô. Đây là Ô Đoán đề nghị, đến lúc đó nhen lửa lên, có thể ngăn trở tư thế đột kích của bầy sói.

Ô Đoán lấy ra tất cả mũi tên, song song cắm trên mặt đất, trên mặt hắn không có biểu tình gì nhìn chằm chằm phương xa.

Là một hán tử trên thảo nguyên, Ô Đoán đối với bầy sói đáng sợ, là không thể quen thuộc hơn được. Những chó sói này là Tinh Linh trên thảo nguyên, là Thần của thảo nguyên. Chúng nó là tồn tại khôn khéo chỉ đứng sau người ở trên đời này.

Chó sói giả dối, thù dai, thích thành đàn xuất động. Nếu có Lang Vương dẫn dắt, bầy sói liền có hồn, không cách nào chiến thắng.

Đối với dân du mục mà nói, bị chó sói bắt vài con dê, cắn chết một con trâu, cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Trừ khi giết chết hết thảy chó sói và Lang Vương, bằng không thì chỉ có thể bảo vệ tốt hàng rào của mình, đóng kỹ cửa nẻo, đuổi chó sói ăn vụng đi là được. Sẽ không ai dám đối nghịch bầy sói. Bằng không thì mảnh thảo nguyên này sẽ không còn yên tĩnh.

- Mạnh trưởng lão, bảo người của ngươi thu nạp chút, không nên kéo dài quá xa. Còn nữa, nhân lúc này nắm chặt thời gian ăn lót dạ. Đêm nay sẽ rất gian nan...

Thấy người Thiên Long phái đã bày ra tư thế chém giết, Ô Đoán có chút lo lắng nói.

Mạnh Sơn vỗ vai Ô Đoán, cười ha ha nói:

- Đệ tử Thiên Long phái ta, mỗi người có thể hàng long phục hổ. Bình tĩnh đừng nóng!

Ô Đoán thấy đối phương lộ ra thần sắc không để ý, hắn muốn nói lại thôi, chỉ có thể ngầm thở dài!

Ngựa bị dỡ xuống khiên đi, xe ngựa của Lâm Nhất bị mộc côn chống đỡ, bày sát bên suối nước. Hắn ôm trường kiếm ngồi ở trước xe, miệng ăn lương khô, làm ra dáng dấp gối giáo chờ sáng.

Lâm Nhất và hai đồ đệ của Chân Nguyên Tử đạt được phân phó, sứ mệnh của ba người là dựa xe ngựa bảo vệ trận địa cánh tả, đừng cho bầy sói tập kích đi vào là được.

Nguyên Thanh và Nguyên Phong ma quyền sát chưởng, từ lâu nóng lòng muốn thử, lại bị Chân Nguyên Tử mắng một trận, mới trở nên thành thật chút.

Chân Nguyên Tử bị Mạnh Sơn nhờ vả, chỉ có thể thâm ý bảo Lâm Nhất chiếu cố một chút.

Đối với cái này, Lâm Nhất tự nhiên là giả bộ hồ đồ.

Lửa trại được đốt lên, chiếu bốn phía sáng trưng, vừa rồi hắc vân ép đỉnh làm cho người ta nghẹt thở, lúc này cũng thư thả một chút.

Xe ngựa bên tay phải là mấy đệ tử Hổ Giao Đường; đệ tử nòng cốt của Thiên Long phái, cùng với sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi đều ở bên cạnh Mạnh trưởng lão, canh giữ ở điểm cao chính diện; đệ tử còn lại bàn luận xôn xao, mang theo mấy phần bất an nhìn bốn phía. Vị trí bên xe ngựa của Lâm Nhất thì quạnh quẽ một ít.

Vỗ vỗ mảnh vụn lương khô trên tay, không để ý tới Nguyên Thanh và Nguyên Phong bất mãn, Lâm Nhất y cầm lấy hồ lô, uống một hớp rượu, lúc này mới ung dung rút trường kiếm, nhảy xuống xe ngựa. Hắn nhìn hai sư huynh đệ kia nhe răng nở nụ cười:

- Sói tới...

Nguyên Thanh, Nguyên Phong lập tức nhảy dựng lên, vung vẩy trường kiếm:

- Chó sói ở đâu?

- Bên ngoài hai dặm...

Lâm Nhất chỉ bầu trời đêm, nghiêm trang nói.

- Lâm huynh đệ, không phải ta nói ngươi, nhưng làm người phải phúc hậu một chút!

Nguyên Thanh giơ tay múa cái kiếm hoa, trên khuôn mặt tuấn lãng tất cả đều là thần sắc xem thường.

Nguyên Phong cũng khà khà cười nói:

- Lâm huynh đệ bình tĩnh, có sư huynh đệ ta ở đây, không cần kinh hoảng!

- Ta làm sao không phúc hậu? Ta tại sao lại dễ kích động? Hai vị sư huynh, nếu không theo ta đi ra ngoài hai dặm nhìn một chút?

Lâm Nhất đứng ở bên cạnh xe ngựa lắc đầu, nhìn hai người trêu ghẹo nói.

Nguyên Thanh học dáng dấp của Lâm Nhất, cong miệng lên, phẫn nộ nói:

- Ngươi thôi đi, nếu như vậy, còn không bị sư phụ mắng chết mới lạ!

Nguyên Phong thì chỉ vào Lâm Nhất cười nói:

- Lâm huynh đệ, ngươi cứ đi là được, cần gì phải kéo huynh đệ chúng ta?

Lâm Nhất nhún vai nói:

- Ta nói bên ngoài hai dặm có chó sói, là hai huynh đệ các ngươi không tin nha! Ta cần gì phải đi làm gì?

- Ngươi cứ huênh hoang đi, bên ngoài hai dặm có chó sói hay không, ngươi có thể biết sao. Sợ là Ô Đoán cũng không lợi hại bằng ngươi!

Nguyên Thanh lắc đầu cười nói.

Lâm Nhất cũng cười ha ha:

- Ta đã nói sai!

Nguyên Thanh và Nguyên Phong đồng thời nhìn về phía Lâm Nhất, đang định trào phúng, ai biết nụ cười của hắn thu lại, nhìn về phía bóng đêm sâu xa, chậm rãi nói:

- Vừa rồi vẫn ở ngoài hai dặm, hiện tại không quá một dặm, có càng nhiều chó sói tới...