Vô Tiên

Chương 250: Chó sói đột kích (2)



Bầy sói cách đống lửa mười trượng thì ngừng lại, trong mắt đều là điểm điểm ánh sáng xanh lục và hàm răng trắng toát. người Thiên Long phái cũng trận địa sẵn sàng đón quân địch, không người trong lòng mang may mắn. Có thể chạy thoát hay không, đã không người suy nghĩ. Nếu có binh khí trong tay, cũng không để người sinh ra quá nhiều tuyệt vọng.

Vài con chó sói cẩn thận vòng qua lửa trại, nhìn mọi người trên gò cao nhe răng gầm rú, sau đó thân thể đột nhiên lao tới.

Băng...

Tiếng dây cung rung động, một mũi tên mang theo tiếng gió gầm rú, xuyên qua đầu lâu chó sói chạy ở phía trước nhất. Chó sói kêu thảm, bị mũi tên mạnh mẽ mang theo, lăn xuống ở bên đống lửa.

Dây cung liên tiếp vang lên, vài con chó sói bị mũi tên bắn xuyên. Bên đống lửa, nhất thời tăng thêm mấy cái xác chó sói.

Dây cung của Ô Đoán vang lên năm lần, gọn gàng bắn giết năm con chó sói, dẫn tới chúng đệ tử ầm ầm khen hay, mọi người trên gò cao khí thế tăng mạnh. Chỉ có hán tử thảo nguyên kia sắc mặt trầm tĩnh, không còn chút tùy ý như lúc uống rượu, hắn lại kéo tên la lớn:

- Vừa rồi chỉ là chó sói thăm dò, bọn ngươi dựa vào gần, cẩn thận một chút. Chúng nó đang đợi...

- Đợi cái gì?

Ô Đoán thần xạ để Quý Thang âm thầm than thở, hán tử thảo nguyên tục tằng nhưng không mất trầm ổn, trong dũng mãnh không mất nhạy bén.

Ô Đoán ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đêm, trong tiếng nói mang theo cay đắng nói:

- Đợi mưa...

Mạnh trưởng lão tâm tư linh động, nghe vậy biến sắc, vội hỏi:

- Ô Đoán, ngươi là nói, sau khi trời mưa, lửa trại tắt, chó sói sẽ công kích?

Ô Đoán gật đầu, nhìn lại đánh giá một chút, sau đó lớn tiếng nói:

- Đây không phải cùng người chém giết, mà là cùng chó sói trên thảo nguyên tranh đấu. Trong một trượng ít nhất phải có hai người trở lên, mới có thể ngăn trở thế tiến công của chó sói. Nếu bị bầy sói vây nhốt, sẽ không thể tưởng tượng nổi. Còn nữa, ngàn vạn lần không thể nhảy vào bầy sói. Phải nhớ kỹ lời của Ô Đoán, ta sẽ không hại các ngươi !

Sắc mặt Mạnh Sơn đỏ lên, vừa rồi Ô Đoán đã đề cập tới việc này, nhưng hắn không để ở trong lòng. Nếu tránh không được một hồi chém giết, thời điểm các đệ tử Thiên Long phái thi triển võ công, đương nhiên phải xê dịch mới có thể thi triển ra thủ đoạn. Nhưng như vậy mỗi người đều lưu lại chỗ trống không nhỏ, khiến trận thế hình cánh cung rất phân tán.

Không nghĩ tới Ô Đoán ngay cả khí trời tối nay cũng tính toán vào. Mạnh Sơn tự nhiên không dám thất lễ, hắn vội phân phó nói:

- Các đệ tử nghe lệnh, từng người tới gần, lẫn nhau hỗ trợ canh gác, không được tự tiện xuất kích!

Khách lạt lạt...

Mạnh Sơn lời còn chưa dứt, lại một tiếng sấm nổ, thiên địa lay động.

Gió theo chớp giật nổi lên, cuốn tro bụi cỏ vụn lên đầy trời, không ngừng đập tới mặt. Lửa trại tối sầm, lại đột nhiên hừng hực dấy lên, giống như nhịp tim của mọi người, thoải mái chập trùng.

Mỗi người đều ngừng lại hô hấp, liều mạng mở mắt, nắm chặt trường kiếm trong tay.

Bỗng nhiên bên tai có tiếng "đùng đùng" vang vọng, sau đó như vạn cổ cùng vang lên, nổ vang thành một mảnh. Hạt mưa như hạt đậu từ trên trời giáng xuống. Giống như trời bị chọc một lỗ thủng, thoáng qua, mưa to tầm tả trút xuống.

Lại mấy tia thiểm điện xẹt qua chân trời, thiên địa mênh mông. Lửa trại bốc lên khói trắng, trong tiếng xèo xèo, ngọn lửa càng ngày càng nhỏ. Mà trong màn mưa, những ánh sáng xanh lục kia lại bắt đầu nhảy lên.

- Ô...

Một tiếng sói tru cao xa thê lương, đâm xuyên qua bầu trời đêm, như xé rách màn mưa, rung động tâm hồn.

- Bầy sói muốn tới, mọi người cẩn thận...

Ô Đoán rống to, hắn vứt bỏ trường cung, rút ra loan đao.

Lửa trại tắt, trong đêm đen, mọi người cái gì cũng không nhìn thấy. Bên người không còn đồng bạn, bên tai chỉ có tiếng gió, chỉ có tiếng mưa rơi, chỉ có cuồng phong ôm theo mưa xối xả, bừa bãi tàn phá, còn có tiếng cắn xé...

- A...

Một đệ tử kêu thảm thiết thức tỉnh mọi người.

- Mọi người nhích tới gần...

Ô Đoán lại rống lớn một tiếng, một cỗ gió lạnh mang theo mùi tanh đến trước mặt, hắn không dám chậm trễ, nộ quát một tiếng:

- Giết...

Mưa như trút nước, Ô Đoán cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng thời khắc sinh tử, hán tử thảo nguyên dũng mãnh huyết tính, làm loan đao của hắn nhanh chóng bổ ra...

Phốc...

Một đạo tinh huyết mang theo mưa lạnh bắn đầy mặt Ô Đoán. Một con chó sói đánh lén bị chém thành hai nửa.