Vô Tiên

Chương 258: Trời đã sáng (2)



Chó sói thấy một người lạc đàn, lẽ ra sẽ nên công kích, ai biết từng con từng con cong đuôi, nhe răng nhếch miệng tru lên, biểu lộ ra khá là rụt rè.

Lâm Nhất đi vài bước, quay người lại vung tay lên, bầy sói càng khom lưng lùi về sau. Thấy thế, khóe miệng hắn nhếch lên, cất hai viên cầu đi về.

Đám người Mạnh trưởng lão nhìn mà không hiểu ra sao, này là thế nào? Giết mấy canh giờ cũng không lùi được chó sói, thật sẽ sợ người này sao?

Bầy sói thoáng qua lại nhích tới gần Lâm Nhất, hắn không để ý ngừng lại, cánh tay làm bộ vung lên, chó sói lại tru mỏ thối lui...

- Nhiều Phích Lịch Đạn như vậy, chỉ một lát đã bị hắn ném sạch sẽ, chó sói không sợ mới là lạ?

Chân Nguyên Tử lắc đầu nói.

Mọi người nghe vậy bừng tỉnh, chỉ có sắc mặt Mạnh Sơn âm trầm.

Liên tiếp ăn Phích Lịch Đạn, thế tiến công của chó sói đã chậm lại, mọi người đạt được cơ hội thở lấy hơi, đều đang nhìn Lâm Nhất nhẹ nhàng đoạn hậu.

Đàn sói vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhất, đối phương khi thì dừng bước, giơ Phích Lịch Đạn lên, làm bộ muốn ném, chờ bầy sói thoáng lui bước, hắn liền không nhanh không chậm đi về phía mọi người.

Dưới chân Ô Đoán như nhũn ra, nỗ lực đứng vững cười ha ha:

- Lâm huynh đệ, thật can đảm!

Nhìn Ô Đoán bị máu tươi nhuộm đỏ, Lâm Nhất gật đầu ra hiệu.

Chân Nguyên Tử và Lâm Nhất cứu ra Mạnh trưởng lão, để đám người Quý Thang và La Dung nghĩ mà sợ. Lúc này nhìn về phía Lâm Nhất, trong lòng hai sư huynh đệ không biết là cái tư vị gì.

Trưởng lão gặp nạn, lẽ ra đệ tử nội môn nên đi tiếp ứng, bây giờ bị một đệ tử nuôi ngựa đoạt trước, còn làm nhẹ nhàng như vậy, để trong lòng người không quá thư thái. Thấy Lâm Nhất đi đến trước người, hai sư huynh đệ làm như không thấy, cúi đầu lau chùi trường kiếm trong tay.

Xa xa Diêu Tử mạnh mẽ trừng Lâm Nhất một cái, thần sắc xem thường lộ rõ trên mặt. Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua mọi người, Diêu Tử tình huống khác thường tự nhiên chạy không thoát con mắt của hắn.

Sắc mặt Lâm Nhất hơi trầm xuống, sau đó nhìn Mạnh Sơn nói:

- Còn dư hai viên Phích Lịch Đạn, mời trưởng lão thu hồi!

Mạnh trưởng lão không có giết được Lang Vương, trong lòng sát ý khó bình, thấy Lâm Nhất lại vứt hết Phích Lịch Đạn, nói không đau lòng đó là giả. Nhưng đối phương chỉ là một xa phu, có can đảm như thế, lúc ngàn cân treo sợi tóc lao ra, cũng không thể ngang ngược chỉ trích đối phương. Huống hồ đối phương là vì cứu mình mới như vậy. Hắn hơi không kiên nhẫn vung tay nói:

- Vật ấy đã không có tác dụng lớn, ngươi giữ đi!

Lâm Nhất bất ngờ nhìn Mạnh trưởng lão một chút, ánh chừng hai viên cầu trong tay, cúi đầu, im lặng không lên tiếng đi về phía sau.

Mạnh Sơn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt uể oải, thân hình hơi lay động, lúc này mới nhìn Chân Nguyên Tử ôm quyền nói:

- Đạo trưởng, ân tình này không lời nào cám ơn hết được! Mạnh mỗ ghi ở đáy lòng!

Chân Nguyên Tử nhìn Lâm Nhất đi xa, lắc đầu một cái, cười nói:

- Trưởng lão không cần như vậy, cứu ngươi, không phải ta.

Mạnh Sơn nhướng mày, giơ tay vuốt râu, thần sắc bỗng trở nên lúng túng. Hắn xoay người nhìn về phía bóng lưng của thanh niên kia, trầm ngâm không nói......

Lâm Nhất tới trước xe ngựa, Nguyên Thanh và Nguyên Phong đang tranh chấp không ngớt.

- Sư đệ, ta giết nhiều hơn ngươi mấy con chó sói mà thôi, không cần thiết tính toán với sư huynh ta chứ?

Nguyên Thanh chỉ vào đạo bào đỏ bừng của mình, tự đắc nhìn Nguyên Phong nói.

- Sư huynh, hai người chúng ta chém giết chó sói xấp xỉ như nhau, không nhìn ra ai nhiều ai ít, sư đệ ta cũng không kém như vậy a!

Nguyên Phong không phục tranh chấp.

- Ta chỉ là giết nhiều hơn vài con chó sói, sư đệ không cần để ở trong lòng, nói như thế nào, ta cũng là sư huynh a!

Nguyên Thanh ưỡn ngực, rất có phong độ an ủi Nguyên Phong.

Nguyên Phong mặc kệ, trừng mắt nói:

- Ta rõ ràng chém giết không ít chó sói, vì sao sư huynh luôn nói nhiều hơn ta chứ? Để Mộc cô nương và Từ cô nương đến phân xử đi.

Hai tỷ muội ở trên xe vẫn chưa lên tiếng, mà cùng lúc nhìn về phía trước.

Nguyên Thanh không để ý tới Nguyên Phong, ánh mắt sáng lên nói:

- Lâm sư đệ trở lại, trong tay của ngươi nắm là cái gì? Để cho ta xem.

- Phích Lịch Đạn, làm không cẩn thận sẽ nổ. Hai vị đang làm gì đấy?

Lâm Nhất hiếu kỳ hỏi, hắn buông ống tay áo xuống, Phích Lịch Đạn đã không còn hình bóng.

- Ha ha! Không có gì, huynh đệ ta đang nói ai giết chó sói nhiều hơn!

Nguyên Phong ý cười đầy mặt, nhìn về phía Lâm Nhất liên tiếp ra hiệu. Bất đắc dĩ, Lâm Nhất ở dưới bóng đêm căn bản không có nhìn hắn.

- Trên đất nhiều xác chó sói như vậy, nói vậy mỗi người đều chém giết không ít, cần gì phải tranh chấp mà tổn thương hòa khí của huynh đệ?

Lâm Nhất liếc mắt nhìn hai tỷ muội trên xe, thuận miệng nói.

- Chuyện này làm sao được? Lâm huynh đệ công lao rất lớn, huynh đệ ta đều ở hạ phong.

Nguyên Thanh ngượng ngùng cười nói.

Ánh mắt Nguyên Phong chờ mong nhìn Lâm Nhất, thân thiết tiến lên nói:

- Lâm huynh đệ nói chuyện, huynh đệ ta vẫn rất thích nghe.

Lâm Nhất không thèm để ý vung tay, xoay người nhìn về phía chân trời nói:

- Trời sắp sáng rồi...